🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Giữa đêm khuya tĩnh lặng, tiếng côn trùng kêu như tiếng thở dài của mùa thu sắp tàn, báo hiệu sự kết thúc của một chu kỳ.

Và khi tiếng kêu ấy yếu dần, đó cũng là lúc vạn vật bắt đầu bước vào giai đoạn lụi tàn.

Sau khi rời khỏi từ chỗ của Tri Ngu, Thẩm Dục không quay về phủ đệ mà đến lầu vọng cảnh để tĩnh tâm suốt một đêm.

Thẩm Dục xuất thân nghèo khó, so với gia thế quyền quý của Tri gia, hắn giống như một con kiến hôi nhỏ bé. Hiện giờ tuy hắn đã là thiếu khanh tứ phẩm của Đại Lý Tự, nhưng con đường hắn đi đến chức vị này cũng đầy rẫy chông gai.

Ánh trăng bạc rọi qua khung cửa sổ gỗ chạm khắc vân long tinh xảo, trải rộng trên mặt bàn, phủ lên căn phòng một lớp sương lạnh.

Không khí lạnh bao trùm khắp không gian, khiến người ta cảm thấy cô đơn đến lạ.

Thân nhiệt của Thẩm Dục luôn thấp hơn người thường.

Những người từng hầu hạ hắn đều biết, lòng bàn tay của lang quân không ấm như người thường.

Có lẽ là do thể chất bẩm sinh, hoặc do hắn đã quen với cái lạnh giá từ thuở nhỏ.

Dẫu vậy, hắn vẫn ăn uống ngủ nghỉ như những người bình thường khác.

Khi ăn uống, hắn cho phép người khác hầu hạ bên cạnh, nhưng khi ngủ lại không muốn ai làm phiền.

Có lần, người hầu thấy hắn nằm bất động trên giường như một bức tượng băng, còn cho rằng hắn đã chết.

Một tiếng thét chói tai đã đánh thức hắn dậy, đôi mắt đen sâu thẳm mở ra, lạnh lùng nhìn xung quanh. Kể từ đó hắn không bao giờ cho phép người khác bước vào phòng ngủ hắn sau khi trời tối nữa.

Ngồi trước bàn gỗ mun, Thẩm Dục đang mải mê duyệt bộ hồ sơ.

Một tỳ nữ mặc y phục màu hồng phấn bưng tách trà nóng bước đến.

Vừa lúc đặt tách trà xuống bên trái của Thẩm Dục thì đột nhiên vấp chân làm đổ trà lên người người nam nhân đang ngồi nghiêm chỉnh.

Tỳ nữ mặc y phục hồng phấn bình tĩnh rút khăn tay lụa từ trong ống tay áo ra để lau vết ướt bên hông nam nhân.

Khi bàn tay nàng ta sắp chạm vào eo hắn thì bị một bàn tay giữ chặt lại.

Tay nam nhân rất lạnh, nô tỳ không hề phòng bị mà rét run.

“Lang quân…”

Nàng ta từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh như những vì tinh tú trên bầu trời. Giọng nói ngọt ngào như bản nhạc du dương, mang theo sự quyến rũ khó tả.

Ngón tay nàng ta trượt xuống như con cá nhỏ, vu.ốt ve lòng bàn tay hắn đầy lưu luyến.

“Nghe nói lang quân rất biết thương hoa tiếc ngọc, chắc hẳn lang quân sẽ không trách nô tỳ đâu…”

Thẩm Dục cúi đầu nhìn nữ tử đang khom người, ánh mắt sâu thẳm chưa hề lay động.

Lòng bàn tay hắn cảm nhận được sự ấm áp của những ngón tay mềm mại, cảm giác ngứa ngáy nhẹ như lông vũ.

Hắn dừng lại, cúi đầu nhìn xuống những ngón tay trắng nõn như tuyết ấy.

Dường như nhớ lại điều gì đó, hắn đột nhiên siết chặt lấy chúng.

Tỳ nữ ngẩn người một lúc, sau đó tràn ngập vui sướng.

Nàng ta đã nói rồi mà, trên đời này làm gì có nam nhân nào có thể cưỡng lại được sự quyến rũ của nữ nhân…

Cho dù hắn có dung mạo tựa Phan An, nhưng bản chất xấu xa của nam nhân không phải do vẻ bề ngoài quyết định.

Dường như việc nắm tay thôi là chưa đủ, thậm chí đối phương nâng tay nàng ta lên, quan sát kỹ dưới ánh nến.

Đầu ngón tay mềm mại, khi lướt qua đầu ngón tay của nam nhân khiến nàng ta không kìm được mà r.ên rỉ.

“Ha…”

“Lang quân… ngài làm nô tỳ ngứa quá…”

Không khí trong phòng trở nên nóng bỏng và đầy mê hoặc.

Tiếng r.ên rỉ khẽ phát ra từ trong phòng khiến thị vệ không khỏi xao xuyến, đúng lúc muốn đến gần để lắng nghe thì một tiếng thét chói tai xé toạc không gian yên tĩnh.

Tiếng thét ấy vang vọng trong đêm tối khiến ai nấy đều sởn gai ốc.

Một thiếu niên cao lớn đứng trong bóng tối, lạnh lùng quan sát mọi thứ. Khi nghe thấy một giọng nói bình thản “Vào đi” từ trong phòng mới đột ngột mở mắt rồi sải bước vào phòng.

Cánh cửa mở ra, hé lộ một cảnh tượng kinh hoàng khiến những người hầu đứng ngoài cửa nhìn thấy một cảnh tượng mà cả đời này họ sẽ không bao giờ quên —

Tỳ nữ mặc y phục hồng phấn quỳ xuống đất, nhìn qua thì thấy bàn tay nhỏ nhắn ngoan ngoãn đặt trong lòng bàn tay nam nhân, nhưng nhìn kỹ lại thấy ngón tay nàng ta cong vênh một cách kỳ lạ, giống như một con sâu mềm nhũn đang trườn ra ngoài.

Là một đoạn xương ngón tay bị bẻ gãy…

“Là ai phái ngươi tới?”

Nam nhân bình tĩnh như thể đang làm việc thường ngày ở Đại Lý Tự, ánh mắt lạnh lùng cùng với khoé miệng nhếch lên một nụ cười nhạt, chứng tỏ hắn đã quá quen thuộc với những hình phạt tàn khốc như vậy.

Sắc mặt tỳ nữ nọ tái nhợt, toàn thân run rẩy như cành lá lay động trong gió, khi cố gắng rút tay lại cảm thấy như bị xiềng xích trói chặt, không thể nhúc nhích dù chỉ là một chút.

Và rồi ngón tay của nam nhân nhẹ nhàng chạm vào ngón tay thứ hai của nàng ta.

Trong khoảnh khắc đồng tử co lại, nàng ta gần như nhìn thấy xương trắng nhô ra từ đầu ngón tay đỏ ửng vì đau đớn.

“Là…”

“Là Tri gia!”

“Bọn họ sợ ngài cố ý tỏ ra lạnh nhạt trước mặt phu nhân… không thể làm gì được…”

“Cho nên mới muốn sai nô tỳ đến thử…”

Sau khi chịu đựng những tra tấn dã man, tỳ nữ nhanh chóng nói ra kẻ sai khiến phía sau.

Người hầu tiến vào dọn dẹp đưa khăn cho chủ nhân lau tay, tiện tay lau sạch những mảnh xương vụn bị văng trên bàn.

Thiếu niên Bạch Tịch bước vào chỉ cúi đầu nhìn xuống một cái, không cần hỏi chủ tử đã trực tiếp kéo chân tỳ nữ lôi thẳng ra ngoài cửa.

Giao cho hai tên hộ vệ thô kệch rồi ra lệnh.

Lang quân phân phó, nữ tử này đã giết hại Nguyên Hương như thế nào thì để nàng ta chịu hình phạt tương tự.

Nguyên Hương – tỳ nữ đã hầu hạ Thẩm Trăn gần một năm trời.

Nguyên Hương có dung mạo đoan chính, tính tình thật thà, luôn được ở lại hầu hạ trong viện của chủ tử, chưa từng có suy nghĩ không an phận.

Cho đến nửa tháng trước, nàng bị người ta giết hại để chế tạo một chiếc mặt nạ dịch dung.

Để có một bộ da hoàn hảo, trước tiên nàng bị cắt đứt gân tay gân chân để không thể vùng vẫy, sau đó bị cạo trọc đầu, móc mắt, phá vỡ hết hàm răng.

Khuôn mặt hồng hào khi còn sống cứ thế bị lột từng lớp da xuống.

Cuối cùng cổ bị siết chặt từng vòng bằng một sợi dây thừng to bằng ngón tay cái cho đến khi tắt thở.

Như vậy, so với cái chết của Nguyên Hương, cái chết của ả tỳ nữ giả mạo này còn kinh khủng gấp trăm lần, người thường không dám nghĩ đến. Nhưng những người làm việc ở Đại Lý Tự, ngày ngày đều theo chân chủ tử ra ra vào vào phòng tra tấn phạm nhân, tất nhiên sẽ không thiếu những thủ đoạn như vậy.

Khi Bạch Tịch trở lại phòng một lần nữa, trên tay cầm thêm một bát thuốc.

Hắn im lặng một lúc rồi đi đến góc thường, trên mặt lộ rõ vẻ do dự nhìn về người phía sau tấm bình phong.

“Dù sao đêm nay lang quân đã uống bát thuốc kia, vẫn nên uống bát thuốc thanh tâm hạ hoả này để trấn áp…”

Còn chưa kịp nói xong, hắn đã nhìn thấy nam nhân đã thay một bộ áo choàng sạch sẽ chỉnh tề bước ra từ phía sau tấm bình phong.

Thẩm Dục tuỳ ý gấp cổ tay áo lại, nhưng khi nghe được những lời này, mí mắt hắn cũng chẳng buồn nhấc lên nửa tấc.

Bạch Tịch cho rằng người trước mặt đang có khúc mắc trong lòng, không khỏi lo lắng nói: “Dù sao xuân dược cũng có hại cho cơ thể…”

Thẩm Dục cụp mi xuống, liếc nhìn bát thuốc, trong đầu lại hiện lên vẻ mặt căng thẳng của nữ tử ở Hương Thù Uyển, gương mặt trắng ngần cùng với đôi má hồng hào, khẽ cắn chặt đôi môi anh đào.

Đôi mắt tràn ngập sự sợ hãi nhưng vẫn vươn tay ra sờ bụng hắn, nhưng còn chưa làm gì lại giống như một con thỏ sợ hãi mà lùi lại…

Đầu ngón tay xoa tròn vào nhau, hắn nhắm mắt lại và bình tĩnh nói: “Không cần.”

Đêm nay Tri thị…

Không hạ dược hắn.

….

Ước chừng qua một khắc, Bạch Tịch ra khỏi cửa, tình cờ nghe thấy hai người hầu đang thì thầm bàn luận.

“Nguyên Hương có tài đức gì chứ, gặp phải bi kịch như vậy vẫn sẽ có lang quân báo thù cho nàng ta…”

”Bị sỉ nhục như thế… cho dù xuống địa ngục cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc mới đúng…”

Đột nhiên có một tiếng thở dài thổn thức lọt vào tai.

Khuôn mặt lạnh lùng của Bạch Tịch đột nhiên căng thẳng, ánh mắt di chuyển về phía tây.

Đó là Hương Thù Viện – nơi Tri Ngu ở.

Hắn nghĩ đến chủ nhân thờ ơ trong phòng, bất giác siết chặt thanh kiếm trong tay.

Nghĩ đến cảm giác thú vị khi chẳng bao lâu nữa lang quân của bọn họ có thể huyết tế toàn bộ Tri gia và Tri thị.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.