Giờ Thìn, tiếng gọi khẽ như làn gió thoáng qua bên ngoài rèm.
Bóng người mảnh mai bên trong màn trướng đáp lại bằng giọng mũi dày đặc, sau đó dần dần chui ra từ trong chăn ấm đệm êm, mang theo sự mơ hồ chưa tỉnh mộng.
Đôi mắt mờ sương hơi hé mở từ trong giấc mộng xuân, vạt áo buông xõa hờ hững để lộ làn ra trắng nõn như tuyết, một lọn tóc đen óng ả quấn quýt bên môi đỏ mọng, quyến rũ lạ thường mà chủ nhân của chúng không hề hay biết.
“Phu nhân…”
Tiểu tỳ nữ đứng bên cạnh giường không khỏi thẹn thùng, ngập ngừng lên tiếng lần nữa.
Chiếc áo ngủ bằng tơ lụa mềm mại cứ thế trượt xuống, để lộ ra vóc dáng mềm mại quyến rũ…
Vẻ đẹp quyến rũ mờ ảo như ẩn như hiện khiến tỳ nữ cũng phải đỏ mặt thẹn thùng, tim đập thình thịch, chỉ hận không thể tiến lại gần mà cởi lớp áo ra để ngắm nhìn kỹ hơn…
Nhưng người đẹp kiều diễm kia dường như chẳng hề hay biết, chỉ nhấc nhẹ vai, lông mi dài như cánh bướm chớp chớp vài cái rồi lại lim dim.
Thật sự không thể ngủ thêm được nữa rồi…
Nếu trì hoãn tiến trình làm việc ác, e rằng khó có cơ hội được ngủ ngon lành như thế này nữa.
“Hôm nay phu nhân phải đến Tê Lạc Viện thăm Thẩm cô nương, nếu ngủ tiếp thì sẽ muộn mất…”
Tỳ nữ liên tục nhắc nhở, sợ nàng quên mất kế hoạch đã định.
Không chỉ dừng lại ở việc hãm hại nam chính, mỗi sớm mai, nàng phải đối mặt với nhiệm vụ tàn nhẫn khác: hành hạ nữ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tac-thanh-cho-phu-quan-voi-bach-nguyet-quang-cua-han/2759209/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.