Để khiến chiếc túi thơm trong tay thêm phần hoàn hảo, mấy ngày nay Thẩm Trăn miệt mài thêu từng đường kim mũi chỉ, không rời mắt dù chỉ chốc lát.
Trong chiếc xe ngựa lắc lư, nàng ta suýt chút nữa để kim đâm vào tay mấy lần. Cuối cùng, chiếc túi thêu cũng được hoàn thành trên đường đi.
“Là định tặng cho lang quân sao?”
Mấy ngày nay Tri Ngu thấy nàng ta chăm chỉ thêu thùa, chẳng ngờ hôm nay vừa khéo mới hoàn tất xong.
Nhìn độ tinh xảo cùng sự tỉ mỉ thành ý cũng đủ để hiểu đây là vật nàng ta đặt rất nhiều tình ý trong đó.
Thẩm Trăn nắm chặt túi thêu trong tay, khẽ đáp một tiếng, rồi ngay trước mặt Tri Ngu, cẩn thận cất túi thêu vào trong ống tay áo như cất giữ bảo vật trân quý.
Điều khiến nàng ta bất ngờ là, suốt dọc đường đến phủ Nhị hoàng tử, Tri Ngu lại không hề chủ động làm khó dễ nàng ta thêm lần nào nữa.
Nhưng Thẩm Trăn chẳng dám buông lỏng cảnh giác, mà ngược lại, lòng phòng bị càng phòng bị nhiều hơn.
“Thẩm cô nương, sau khi yến tiệc kết thúc ngươi nên về nghỉ ngơi sớm đi, đừng tùy tiện đi lung tung.”
Nghĩ đến những chuyện sẽ xảy ra trong hôm nay, Tri Ngu không khỏi lên tiếng nhắc nhở.
Thẩm Trăn thoáng ngạc nhiên, nhìn nàng một cái rồi nhẹ giọng đáp lời: “Đa tạ phu nhân đã nhắc nhở, nhưng…”
“Dẫu thân phận ta thấp hèn, vẫn có quyền tự do quyết định bước chân của chính mình.”
Lời nói tuy nhã nhặn, nhưng ẩn chứa sự xa cách cùng kháng cự.
Đã chuẩn bị tinh thần chịu cơn giận của vị phu nhân này, song đối phương chỉ thoáng xẹt qua vẻ ngỡ ngàng trong ánh mắt, sau đó im lặng quay bước, rẽ sang lối khác.
Với thân phận là thê tử của Thẩm Dục, Tri Ngu phải ra tiền viện để cùng hắn tham dự yến tiệc.
Còn Thẩm Trăn, thân là khuê nữ chưa xuất giá, tất nhiên được sắp xếp ngồi cùng các cô nương chưa lập gia đình.
Hành động lặng lẽ này đối với Thẩm Trăn mà nói, chẳng khác nào một cái tát giáng thẳng vào mặt nàng ta cả.
Nhất là ánh mắt vô tội của Tri Ngu như đang ngầm nói: “Đáng tiếc thay, người có thể quang minh chính đại ngồi bên cạnh Thẩm Dục, không phải là ngươi.”
So với những ngày trước đây, khi Tri Ngu ngang ngược lộng hành, thì cái cách đánh thẳng vào lòng tự tôn như hiện tại lại khiến Thẩm Trăn càng thêm căm ghét từ tận đáy lòng.
“Cô nương, có lang quân ở đây, người chắc chắn sẽ không để bất kỳ ai làm tổn thương cô nương đâu…”
A Nhiễm nắm lấy tay Thẩm Trăn, dịu dàng an ủi nàng ta.
Thẩm Trăn khẽ vu.ốt ve túi thêu trong tay áo thì sự ngột ngạt trong lòng mới vơi bớt đôi chút.
Dẫu sao thì, ngày trước chính Tri gia đã dùng thủ đoạn hèn hạ lấy nàng ta ra uy hiếp và ép Thẩm Dục phải cưới Tri Ngu.
Những gì nàng ta nợ Thẩm Dục, chỉ e cả đời này cũng chẳng thể đếm xuể…
***
Rượu đã qua ba tuần, không khí trong tiệc dần trở nên thư thái hơn.
Yến tiệc hôm nay là bữa tiệc riêng do Nhị hoàng tử Tông Giác tổ chức tại phủ mình, vì vậy mà các vị khách không chút kiêng dè, thỏa sức nâng chén, ca hát vui chơi thưởng nhạc.
Âm thanh du dương của tơ đàn sáo trúc khiến lòng người say mê, kẻ múa hát, người vỗ nhịp, quyền quý nơi đây như đắm chìm trong cảnh hoang lạc ngập sắc hương.
Tri Ngu nâng chén quả tửu, uống cạn vài ly, bề ngoài tỏ vẻ thưởng thức ca múa, nhưng trong lòng lại đang cẩn thận hồi tưởng những điều sẽ xảy ra hôm nay.
Ý định khuyên Thẩm Trăn khi nãy hiển nhiên là không thành, cuối cùng nàng chỉ có thể lựa chọn một phương pháp khác, tuy khó khăn hơn nhưng khả thi hơn.
Chỉ một lát nữa, sau khi tiệc tàn, chính tại dưới tán mai, Thẩm Trăn sẽ không kìm được mà thổ lộ với tỳ nữ đi theo nàng ta về tâm ý dành cho Thẩm Dục.
Ngay sau đó, nàng ta sẽ lấy hết can đảm để nói lời từ hôn với Phùng Sinh.
Chính vì điều này, Phùng Sinh, người vốn không hề hứng thú với Thẩm Trăn, về sau lại trở thành chướng ngại kiên quyết nhất giữa nàng ta và Thẩm Dục, như một sự trả thù đầy cay nghiệt.
Chỉ một sai lầm nhỏ, nhưng dẫn đến biết bao biến cố khó lường.
Sau khi xác nhận kỹ từng chi tiết trong tâm trí, Tri Ngu đảo mắt quanh bàn tiệc, cuối cùng bắt gặp một tỳ nữ đứng phía sau nhẹ nhàng ra dấu cho mình.
Nàng biết đây chính là cơ hội tốt nhất để rời đi mà không khiến ai nghi ngờ.
Dẫu vậy, lý do chỉ để đi thay y phục thì khó mà biện minh cho việc vắng mặt quá lâu. Ánh mắt nàng hạ xuống bàn tiệc, ý nghĩ lóe lên trong đầu.
Làm đổ chén rượu khiến váy áo bị ướt, đó là cái cớ thích hợp nhất.
Nhưng thật không may, chén rượu trước mặt nàng đã cạn từ lúc nàng say mê ngắm ca múa.
May mắn thay, bên cạnh vẫn còn một chén rượu dang dở.
Chỉ là, không hay cho lắm, chén rượu ấy thuộc về Thẩm Dục.
Trong bầu không khí thân tình của bữa tiệc riêng tư, chẳng ai giữ lại sự nghiêm túc vốn có, kể cả Thẩm Dục.
Thẩm Dục, người thường ngày luôn toát lên vẻ đoan chính lạnh lùng, lúc này lại có phần tùy ý, một tay đặt trên bàn, chân gác một bên, dáng vẻ buông lỏng sau vài chén rượu, phảng phất phong thái phóng túng mà phong lưu.
Có lẽ là vì nàng nhìn hắn quá lâu.
Khi Tri Ngu còn đang do dự, ánh mắt Thẩm Dục khẽ quét qua nàng, ý vị dò hỏi.
Tri Ngu giật mình nhận ra mình đang thất thần nhìn hắn.
“Bánh này ngon lắm, lang quân có muốn nếm thử không?”
Nàng tự nhiên đưa miếng bánh trên tay, dáng vẻ chân thành như muốn chia sẻ.
Nhưng ngay khi đưa tới trước mặt chàng, cả hai ánh mắt đồng thời nhìn xuống miếng bánh – nơi vẫn còn dấu răng nhỏ và vết ẩm do đầu lưỡi nàng để lại.
Chút ngọt còn vương trên đầu lưỡi, tựa hồ mời gọi hắn nếm thử không phải là miếng bánh, mà chính là dư vị từ đôi môi nàng…
Tri Ngu thoáng sững người, trái tim thoáng nghẹn lại, ánh mắt lướt lên dò xét thần sắc Thẩm Dục.
Không ngoài dự đoán, hắn chẳng tỏ ý quan tâm, ánh mắt lãnh đạm lướt qua nàng, bình thản đáp: “Ta không thích ăn đồ ngọt.”
Tri Ngu bèn lúng túng thu tay về.
Đến lần thứ ba, khi tỳ nữ đứng sau lại ra hiệu, nàng hiểu rằng thời gian đã không thể trì hoãn thêm.
Chờ mãi chẳng thấy ai rót thêm rượu hoa quả, Tri Ngu giả vờ vô ý cầm lấy chén rượu trước mặt Thẩm Dục.
Nào ngờ hắn cũng vô tình định với tay cầm chén lên, đầu ngón tay hai người khẽ chạm nhau, sự mềm mại lạnh lẽo thoáng lướt qua.
Tri Ngu thoáng sững người, trong cơn bối rối, làm đổ chén rượu lên váy áo nàng.
Nàng vội vàng rụt tay lại, thu ngón tay giấu đi vẻ bối rối, cúi đầu nhìn vạt váy ướt đẫm.
Ánh mắt Thẩm Dục quét qua vết rượu trên váy nàng, lặng lẽ gõ ngón tay lên bàn, tựa hồ cân nhắc.
Cuối cùng, hắn bình tĩnh nói: “Đi đi.”
Tri Ngu thầm thở phào nhẹ nhõm, để tỳ nữ đỡ mình nhanh chóng rời khỏi bàn tiệc.
…..
Khi Tri Ngu thay xong y phục, yến tiệc cũng đã bước vào hồi kết.
Các vị khách hoặc tụ tập lại chơi cờ, đọc sách, hoặc tản mạn vào vườn mai được Nhị hoàng tử dày công trang trí cẩn thận để ngắm tuyết thưởng mai.
Nhưng đúng lúc Tri Ngu đang trên đường đến vườn mai thì bất cẩn bị trẹo chân, đau đến mức nhíu mày lại.
Ngày hôm nay theo hầu bên cạnh nàng không phải Nhứ Nhứ mà là một tỳ nữ trầm tĩnh hơn tên là Vân Tô.
Đối với Tri Ngu, điều nàng để ý nhất ở tỳ nữ này chính là nàng ta từng chịu ơn của Thẩm Trăn.
Thấy phu nhân bị trẹo chân, ánh mắt Vân Tô khẽ lóe lên, sau đó dịu dàng nói:
“Phu nhân hãy ngồi đây nghỉ một lát, để nô tỳ đi mời lang quân đến đây…”
Có lẽ là thật sự bị thương đến gân cốt, nên phu nhân cũng không buồn tùy hứng, lập tức gật đầu để Vân Tô rời đi.
Đợi khi bóng nàng ta khuất dần, Tri Ngu mới chậm rãi buông tay khỏi cổ chân.
Rõ ràng, chân nàng không hề bị thương.
Trong lòng nàng hiểu rõ hơn ai hết, Vân Tô trong nguyên tác luôn luôn phản bội nguyên chủ vào những thời điểm then chốt để giúp đỡ Thẩm Trăn vào những thời điểm then chốt.
Bởi vậy, có nàng ta ở đây, Tri Ngu cảm thấy khá yên tâm với chuyện tác hợp Thẩm Trăn và Thẩm Dục.
Thế nhưng, phiền toái lại chẳng dừng ở đó.
Hôm nay có vẻ không thuận lợi, dù Tri Ngu đã phái mấy tỳ nữ ra cản trở Phùng Sinh nhưng đều không thành công.
Ngăn chặn không cho Phùng Sinh và Thẩm Trăn gặp nhau, tránh cho kịch bản hiểu lầm nặng nề giữa họ diễn ra mới là chuyện khiến nàng đau đầu nhất.
Phía bên kia, sau khi rời đi, Vân Tô nhanh chóng tìm được Thẩm Dục đang chuẩn bị rời khỏi bàn tiệc, đem toàn bộ tình huống phu nhân bị trẹo chân kể lại cặn kẽ.
“Để nô tỳ dẫn đường cho ngài.”
Nói xong, nàng liền quay người, đưa Thẩm Dục đến góc sâu nhất của vườn mai, nơi Tri Ngu đang chờ.
Tri Ngu ở góc sâu nhất phía tây bắc vườn mai, còn Thẩm Trăn thì ở phía nam vườn mai.
Vân Tô nghĩ rằng nàng ta chỉ cần đi đoạn đường vòng thì sẽ có cơ hội cho lang quân và Thẩm Trăn ở cùng nhau.
Nàng ta lại nghĩ, lần này, trong khung cảnh lãng mạn của vườn mai, có lẽ cô nương sẽ mở lòng hơn với lang quân.
***
Còn về phần Phùng Sinh, tâm trạng hôm nay của y quả thực vô cùng tồi tệ.
Trên tiệc, y chưa kịp bắt chuyện với những người quyền quý khác thì đã bị một nha hoàn vụng về làm bẩn áo.
Định nhẫn nhịn cho qua, ai dè lúc làm sạch lại bị một tỳ nữ vụng về làm rách vạt áo.
Khổ sở lắm mới thay được y phục chỉnh tề, lại bị nha hoàn dẫn đường khiến đi lạc.
Biết được yến tiệc đã kết thúc thì đành vội vã đến vườn mai, Phùng Sinh bất ngờ bị một vật gì đó từ trên cao rơi trúng đầu.
Y theo phản xạ giơ tay chụp lại, thấy trong tay mình là một chiếc giày thêu tinh xảo.
Dưới sự tích tụ của cơn giận, y ngẩng đầu định mắng chửi, nhưng vừa nhìn lên, những lời định nói lập tức bị nghẹn lại trong cổ họng.
Những cành mai trên cao lay động theo gió, cánh hoa rơi xuống bên sườn má, một bóng hình xinh đẹp dưới gốc hoa mai kinh ngạc đến nỗi lông mi khẽ run lên, đôi mắt mơ màng ngơ ngác nhìn xung quanh giống như nai con đi lạc.
Trong lúc nhất thời, dường như trái tim của Phùng Sinh bị thứ gì đó thắt chặt lại.
Mỹ nhân ngồi trên tảng đá, vạt váy xoè ra như tầng đoá hoa, đôi chân trắng muốt co rụt lại, chạm lên mép đá xanh.
Những ngón chân tròn trịa trắng như tuyết dường như bị đông lạnh nên hơi ửng hồng, tạo nên vẻ yếu đuối đầy mị lực.
Tuy Tri Ngu bị ngây ngốc do gió lạnh nhưng vẫn dùng tay kéo vạt váy che đi đôi chân đang lộ ra, như thể giấu đi nét mê hoặc vừa thoáng hiện.
Cảm giác quyến rũ khiến tim đập nhanh vừa rồi dường như đã biến mất hoàn toàn dọc theo mắt cá chân trắng như tuyết đã ẩn sau làn váy.
“Công tử, có thể trả lại giày cho ta không?”
Thuộc hạ đứng nhìn cũng ngây ngốc, nghe thấy mỹ nữ nhẹ nhàng nói chuyện khiến tâm hồn đều rung động.
Lát sau, đôi chân trắng nõn được xỏ vào trong chiếc giày.
Phùng Sinh sửng sốt và nghi ngờ mình đã gặp một yêu hoa trong dáng hình tiên nữ, mà không hay biết, mỹ nhân với đôi mắt xinh đẹp ngây thơ trước mặt đang nghĩ cách làm sao để lát nữa có thể ngã nhào vào lòng y.
Sau khi Tri Ngu phái tỳ nữ cản trở thất bại, hệ thống nhanh chóng đưa ra biện pháp thứ hai đơn giản mà thô thiển – đó là dụ dỗ Phùng Sinh.
Là công cụ hãm hại nam nữ chính, chuyện này gần như không phải là một hành động quá đê tiện.
Chỉ là đối với Tri Ngu mà nói, độ khó thật sự không nhỏ.
Nhưng dưới tính toán của hệ thống thì việc ngã vào lòng Phùng Sinh đã là thao tác đơn giản nhất rồi.
Dù sao thì đôi khi sắc đẹp là vũ khí trực tiếp nhất.
Theo cách tư duy này, Tri ngu cảm thấy mình không giỏi quyến rũ người khác.
Vừa rồi ở trên sườn núi nhìn thấy Phùng Sinh xuất hiện, phát hiện ra mình còn cách y một đoạn.
Mắt thấy sắp bỏ lỡ cơ hội, đúng lúc luống cuống lại trượt mất một chiếc giày thêu trên chân, vừa hay lại đụng trúng đối phương.
Tay chân vụng về như vậy, Tri Ngu đành phải giả ngu đến cùng, trước khi có ý định quyến rũ y còn phải nhờ y trả lại giày cho mình.
Sau khi nói lời cảm ơn với đối phương, Tri Ngu kể cho y nghe về việc mình bị trẹo chân và lạc đường.
Lúc Phùng Sinh đưa tay kéo nàng đứng dậy Tri Ngu biết cơ hội của mình đã đến.
Nàng nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay nam nhân, khi đứng lên thì giả vờ chân mềm nhũn, nhưng lại được đối phương vững vàng giữ lấy cánh tay.
Khoảng cách giữa hai người đột nhiên thu hẹp lại, xung quanh thoang thoảng mùi hương thiếu nữ khiến trái tim Phùng Sinh như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, vì thế đã bỏ qua ảo não và thất vọng trong đáy mắt của mỹ nhân.
Quả nhiên… vẫn không được.
Tri Ngu đứng rất vững, dù da mặt dày cũng không thể tìm được lý do thích hợp nào để ngã vào lòng y nữa.
Cộng thêm sự tích lần trước ngu xuẩn chạm vào lòng bàn tay của người khác, khiến nàng chán nản nhận ra bản thân mình hoàn toàn không có thiên phú quyến rũ người khác.
Hệ thống: …
Ngoài động tác cuối cùng ra thì nàng vẫn rất giỏi.
Còn chưa nghĩ xong bước tiếp theo nên làm thế nào.
Lúc Phùng Sinh vô tình nhìn về một hướng nào đó, biểu cảm trên mặt đột nhiên trở nên kinh ngạc.
“Thẩm cô nương?”
Trên mặt Phùng Sinh hơi khó hiểu, có lẽ là đã lâu không gặp cho nên chưa xác nhận được thân phận của đối phương.
Tri Ngu hơi sửng sốt, dù đoán được Thẩm cô nương trong miệng y là Thẩm Trăn, nhưng cũng theo bản năng cho rằng lúc này đối phương nên ở cùng Thẩm Dục tình chàng ý thiếp mặn nồng chứ?
Nàng bất giác nâng mắt theo tầm mắt của Phùng Sinh, khi nhìn thấy Thẩm Trăn và Thẩm Dục ở bên cạnh…
Cả người Tri Ngu đều ngây ngốc.
Bất giác bàn tay trắng nõn chạm vào mu bàn tay của Phùng Sinh, khiến trái tim y lại đập thình thịch. Nàng muốn đẩy y ra, khiến tâm tình của y trong nháy mắt rơi vào cảm giác mất mát.
Thẩm Trăn và Thẩm Dục cùng đi tới, ánh mắt lướt qua Tri Ngu, sau đó từ từ nhìn về phía Phùng Sinh.
“Phùng công tử, ta có lời muốn nói với ngươi.”
Kịch bản lần này hoàn toàn đảo ngược so với trong nguyên tác, người bị bắt tại trận không phải là Thẩm Trăn.
Phùng Sinh ngập ngừng, vẻ mặt do dự: “Đợi một chút…”
Đúng lúc y không biết phải làm sao với Tri Ngu cho thỏa đáng, thì người nam nhân lạnh lùng đứng sau lưng Thẩm Chân lên tiếng, giọng điệu bình thản mà cứng rắn:
“Lại đây.”
Phùng Sinh ngạc nhiên, không biết hắn đang nói với ai, cho đến khi nhìn xuống, mới thấy ánh mắt bất an của mỹ nhân trước mặt.
Sau khi nghe lời người kia, nàng như một con thỏ sợ hãi trước sự hiện diện của con hổ, rụt rè ngoan ngoan đi về phía sau đối phương.
Khi đến gần, nàng còn ngước cằm lên, muốn nói gì đó với nam nhân.
Thẩm Trăn chứng kiến toàn bộ sự việc, không khỏi nghĩ đến cảnh tượng lúc nãy.
Có lẽ ở góc độ của Thẩm Dục không nhìn thấy rõ, nhưng nàng ta lại thấy rất rõ.
Tư thế của Tri Ngu là cố ý nghiêng người lại gần Phùng Sinh.
Thẩm Trăn nghĩ, nếu như Thẩm Dục cưới phải một nữ nhân lương thiện, nàng ta cũng sẽ đành lòng.
Nhưng tiếc thay, người này lại chẳng phải là người như vậy…
Thẩm Trăn rút ra một khối ngọc bội tín vật mà trước đây Phùng gia đã tặng nàng ta từ trước, trên đó không biết từ lúc nào đã xuất hiện một vết nứt.
“Phùng công tử, xưa nay ngọc vỡ đều là điềm xấu.”
“Giờ ta lại mang bệnh trong người, nếu sau này gả vào Phùng gia chỉ e rằng sẽ làm lỡ việc nối dõi tông đường…”
Nói đến đây, Thẩm Trân gần như đã cạn hết sức lực của mình.
Nhưng chiếc túi gấm trong tay áo lại như cháy bỏng trong lòng nàng, khiến nàng ta không thể không chú ý đến.
Nàng ta kiên quyết nói: “Phùng công tử, chúng ta hãy hủy bỏ hôn ước đi.”
Phùng Sinh bị lời nói này kéo lại từ trong suy nghĩ mông lung.
Hắn chậm rãi nhìn Thẩm Trăn, dường như đang hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra giữa họ.
Mọi sự việc, một khi có dấu hiệu, đều sẽ để lại những dấu vết có thể tìm kiếm.
Phùng Sinh dường như nhận ra điều gì đó, và khó tránh khỏi vẻ mặt đầy châm biếm:
“Thật ra ngươi sớm đã muốn cắt đứt rồi phải không?”
Phùng Sinh không phải kẻ ngu ngốc, y đã từng vài lần lễ phép đến thăm nhà.
Nhưng mỗi khi Thẩm Trăn nhìn y, ánh mắt nàng ta còn không bằng khi nhìn về phía vị biểu ca của nàng ta.
Phùng Sinh nhìn về phía Thẩm Trăn đang im lặng, nhẹ nhàng hỏi: “Trước tiên hãy nói cho ta biết, nữ tử vừa rồi là ai?”
Thẩm Trăn suy nghĩ một chút rồi mới nhẹ nhàng mở miệng:
“Là nữ tử của Tri gia.”
Hiện giờ, cũng chỉ có thể nhờ vào những thủ đoạn vô liêm sỉ mới có thể lấy được thân phận thê tử của Thẩm Dục mà thôi.
***
Đôi phu thê bằng mặt mà không bằng lòng cùng nhau trở về, nhưng tâm trí của Tri Ngu dường như chìm sâu vào mớ suy tư.
Hôm nay, nàng chỉ lo không để Phùng Sinh phát hiện ra mối quan hệ giữa Thẩm Trăn và Thẩm Dục, nhưng chưa từng nghĩ tới người bị bắt tại trận lại chính là nàng.
Trong không khí nặng nề này, Tri Ngu cảm thấy mọi thứ xung quanh như trở nên căng thẳng và ngột ngạt lạ thường.
“Lang quân…”
Nàng khẽ nâng mi mắt, cố gắng đưa ra một lời giải thích hợp lý.
“Vừa rồi thiếp bị ngã làm trẹo chân, đúng lúc Phùng công tử đi ngang qua đây…”
Tất nhiên, lời giải thích này là sau khi nàng nhận ra người đó chính là Phùng Sinh.
Những lời nói của nàng mang hàm ý như thể đây là lần đầu tiên gặp gỡ, không hề có chuyện “hồng hạnh vượt tường” đâu.
Nhưng ánh mắt Thẩm Dục vô tình liếc nàng lại đen tối và sâu thẳm.
Giống như làn tuyết rơi trong đêm đông tĩnh lặng, nhìn qua chỉ thấy quạnh quẽ, nhưng nhìn lâu lại cảm nhận được một cảm giác lạnh lẽo khó chịu khiến người ta có ảo giác hít thở không thông.
Tri Ngu cảm nhận được cái nhìn ấy nhưng cố gắng không né tránh.
Tất cả đều là dối trá.
Nàng thật sự không bị trẹo chân.
Mà đối tượng nàng lừa dối lại chính là Đại Lý Tự Thiếu Khanh, người chuyên quản lý các vụ án, hắn là người am hiểu nhất đối với những tên tội phạm luôn mồm nói dối.
“Không đúng.”
Lời nói của hắn như một mũi kim sắc bén đâm thẳng vào tâm trí nàng.
Tri Ngu vội ngẩng lên:
“Không đúng ở đâu?”
Lời nàng chưa dứt, một bàn tay rộng lớn cùng với các khớp xương rõ ràng, bất ngờ nắm lấy cằm nàng.
Với sự chênh lệch chiều cao, thì khi Thẩm Dục cúi xuống, ánh sáng bị che khuất bởi bóng của hắn tạo thành một màn tối lạnh lẽo bao phủ lấy Tri Ngu.
Gò má trắng ngần mềm mại vốn bị lạnh cóng vì gió rét, giờ lại cảm thấy bỏng rát, cơn đau lập tức lan rộng.
Như thể là ảo giác, người nam nhân đã dùng chút sức mạnh không nhẹ nhàng để lại một vết thương trên gương mặt nàng.
Cảm nhận được sự đau đớn, mỹ nhân dưới lòng bàn tay không tự chủ được mà khẽ r.ên rỉ ra vài tiếng, rồi vội vàng cắn chặt môi, cố nén lại âm thanh r.ên rỉ ngọt ngào như mật kia.
Tri Ngu vô thức lùi lại để tránh né, khiến bàn tay Thẩm Dục không kịp thu về, lơ lửng trong không trung, tạo thành một cảnh tượng giống như một tên bại hoại áo mũ chỉnh tề đang trêu đùa con gái nhà lành.
Nhưng Thẩm Dục lại như không hề nhận thấy điều đó, bình thản thu tay lại, rũ ánh mắt nhìn xuống đôi mắt hạnh đẫm nước, mông lung của nàng.
Từ lâu, hắn đã rất tinh tường trong việc đọc hiểu tâm trí người khác, cho nên lúc này hắn có thể cảm nhận rõ sự hoảng loạn và bất an ẩn sâu trong nàng.
“Lang quân…”
Giọng nói của nàng mang theo một chút yếu đuối khó nhận ra, như thể đang ở trong hoàn cảnh bị người khác chà đạp.
Đâu còn dáng vẻ lẳng lơ quyến rũ người khác nữa?
Khi trái tim Tri Ngu đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ng.ực, nàng bắt đầu hoài nghi liệu Thẩm Dục có thực sự nhìn thấu mọi chuyện.
Thẩm Dục chậm rãi nói: “Mặt nàng cũng bị thương rồi.”
Tri Ngu ngẩn người, sau đó vội đưa tay sờ lên mặt.
Cảm giác nóng rát và đau ngứa từ vết cắt nhỏ lan ra khắp nơi.
Vùng da xung quanh vết thương còn nóng hơn những chỗ khác, như thể vẫn còn lưu lại chút sức lực không mấy nhẹ nhàng từ ngón tay hắn.
Nàng nhận ra đây là vết xước nhỏ do bị nhánh cây trong vườn mai vô tình quệt trúng. Thở phào nhẹ nhõm, Tri Ngu tự nhủ rằng mình đã nghĩ quá nhiều.
Là một nhân vật qua đường mà ngay cả bản thân mình cũng không hề hay biết, dù Thẩm Dục có tài trí hơn người thì cũng không thể nhìn thấu tất cả mọi việc.
Nàng vốn có ý muốn quyến rũ Phùng Sinh, nhưng chỉ cần nàng không nói ra, hắn cũng chẳng thể nào biết được, vì hắn đâu phải người có khả năng đọc thấu tâm tư người khác.
Chỉ là, Tri Nguy không thể không nhận ra tố chất của thân thể này quả thật không được tốt cho lắm.
Chỉ trong không khí căng thẳng, khi những cảm xúc dâng trào khiến mắt nàng cũng không tự chủ được mà ươn ướt, nước mắt tựa như những giọt sương mai tinh khiết, rơi lấp lánh trên mi mắt.
Nàng dứt khoát thuận nước đẩy thuyền giả vờ yếu đuối, chủ động nói với nam nhân rằng mình cảm thấy không khỏe, muốn trở về phủ nghỉ ngơi sớm.
Khi trở về đến Hương Thù Uyển, Tri Ngu vẫn cảm thấy trong lòng bất an, giống như vừa rồi nhịp tim đập quá nhanh, khiến cơ thể không thoải mái.
Nhứ Nhứ từ chỗ Vân Tô biết được những gì xảy ra với phu nhân nhà mình hôm nay thì càng thêm lo lắng.
“Liệu lang quân có hiểu lầm không?”
Tri Nguy nằm trên giường, thả lỏng tâm trạng một lúc lâu, rồi mới khẽ nói: “Không sao đâu.”
Bởi trước khi vội vàng sắp đặt mọi chuyện xảy ra hôm nay, nàng đã biết trong phủ sẽ sớm có biến.
Mà Thẩm Dục cũng sẽ phải đối mặt với thời khắc đen tối đầu tiên trong cuộc đời hắn.
So với những chuyện nhỏ nhặt lặt vặt trước đây mà hắn từng gặp phải, vấp ngã trên quan trường này sẽ khiến hắn thật sự mất đi tự tôn, nhân cách, và tất cả những gì hắn đang có.
Thật sự rơi xuống vực sâu không đáy.
Có lẽ, chính trong thời gian này…
Sự lạnh lùng bẩm sinh trong hắn sau lần này cũng chẳng còn muốn che giấu nữa, mà sẽ ngày càng lộ rõ ràng ra trước mặt mọi người một cách triệt để.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.