Sau khi yến tiệc tan không lâu, phủ Nhị hoàng tử liền xảy ra một việc bất thường.
Thẩm Dục là người đầu tiên nghe tin liền lập tức cùng người hầu đến thẳng phòng của Tông Giác để gặp mặt.
Khi tấm rèm lụa được người hầu vén lên, bên trong nghe thấy động tĩnh bên ngoài thì bỗng nhiên có một tiểu nha hoàn xiêm y xộc xệch, mặt mày đỏ bừng vội vã chạy ra ngoài.
Trước khi lướt qua trước mặt Thẩm Dục, ánh mắt của tiểu nha hoàn tựa như đôi mắt lưu ly sáng ngời, khiến hắn không khỏi cảm thấy quen thuộc.
Đại khái là đôi mắt của đối phương rất giống với đôi mắt của thê tử hắn.
Đôi mắt ươn ướt khi nhìn người khác tựa hồ ẩn chứa một vẻ dịu dàng khó tả.
Ngay cả trái tim sắt đá cũng khó lòng không dấy lên chút lòng thương cảm.
Bước vào trong phòng, Thẩm Dục lập tức nhìn thấy Nhị hoàng tử đang dựa vào cửa sổ, trên tay cầm một vò rượu.
Tông Giác ý vị say sưa, không quay đầu lại, chỉ khẽ cười: “Bạc Nhiên, ngươi đến rồi.”
“Điện… Điện hạ…”
Người hầu bước theo sau hoảng sợ quỳ xuống, bẩm: “Bên ngoài xảy ra chuyện rồi…”
Người nam nhân bên cửa sổ nhướng mày, nhàm chán hỏi: “Là có người cãi nhau giật tóc, hay đánh nhau ẩu đả?”
“Chung quy cũng chỉ là vài trò gièm pha mà thôi…”
Tông Giác hơi khép cặp mắt đào hoa dài hẹp, rồi đột nhiên bật cười.
“Chẳng qua, đây không phải là cảnh tượng mà Đại hoàng huynh muốn nhìn thấy nhất hay sao?”
“Xem ra với lối sống ăn chơi sa đọa, chìm đắm trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tac-thanh-cho-phu-quan-voi-bach-nguyet-quang-cua-han/2759211/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.