🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Dọc hành lang, A Nhiễm có vẻ như đang lý luận gì đó với vị đại phu, giọng nói hơi lớn dần lên.

“Thân thể của lang quân đã suy yếu như vậy rồi, sao lại ăn những món ăn thanh đạm như vậy?”

Vị đại phu cười gượng gạo, chỉ hạ thấp giọng rồi nói: “Những dược liệu này đã tốn không ít tiền, tuy vị phu nhân kia đã thanh toán, nhưng lại không thanh toán thêm tiền cho thức ăn bồi bổ.”

Có lẽ còn vội vàng đi khám bệnh ở chỗ khác nên đại phu nhanh chóng rời đi.

A Nhiễm còn muốn tiếp tục tranh cãi nhưng lại bị Thẩm Trăn gọi lại.

“Chỗ này cách chỗ ở của lang quân không xa, ngươi không thể làm ồn ào quá mức như thế được.”

A Nhiễm cười lạnh: “Ta cũng chỉ là bất bình thay cô nương thôi, suốt ngày chỉ toàn những thứ thuốc đắng, đồ bổ thì chẳng thấy đâu, thế chẳng phải là Tri thị kia giả tạo à?”

So với sự bực bội của nàng ta thì Thẩm Trăn lại bình tĩnh hơn nhiều.

“Trước đó đại phu cũng đã nói, thân thể của lang quân hiện giờ quá yếu, không thể ăn nhiều đồ bổ…”

A Nhiễm vẫn không thể nào chịu được: “Nhưng rõ ràng đều là cô nương trả giá…”

Dựa vào cái gì?

Từ đầu đến cuối vị phu nhân kia chẳng làm gì, chỉ biết lén lút giấu lang quân đi, lại không biết xấu hổ mà trắng trợn chiếm công lao của cô nương nhà nàng ta…

May mà cô nương là người lương thiện, nếu không làm sao có thể thực sự đồng ý lời hứa, hết lần này đến lần khác ngăn cản nàng ta nói rõ sự thật trước mặt lang quân.

Thẩm Trăn nhíu mày, đang muốn an ủi nàng ta vài câu thì ngoài cửa đột nhiên xuất hiện hai vị khách không mời mà đến.

A Nhiễm tức giận mở cửa sau, lại bất ngờ gặp được Vân Tô – người bị giữ lại ở Thẩm phủ.

Chưa đợi A Nhiễm kịp lên tiếng, Vân Tô đã vô cùng cẩn thận che chở cho một phụ nhân đội mũ sa phía sau lưng rồi bước vào trong, sau đó quay sang nói với Thẩm Trăn: “Cô nương, hôm nay có một phụ nhân tìm đến Thẩm phủ…”

Vân Tô biết được Thẩm Trăn ở đây cho nên không dám chần chừ mà lập tức đưa người tới.

Khi chiếc mũ sa được tháo xuống, Thẩm Trăn mới ngạc nhiên nhận ra người phụ nhân này chính là vú già bên cạnh mẫu thân – Liễu ma ma.

“Đã lâu không gặp, cô nương vẫn khỏe chứ?”

“Ma ma, sao lại là ngươi?”

Thẩm Trăn vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

Mặc dù mẫu thân nàng ta từng là vú nuôi của Thẩm Dục, nhưng sau đó lại mắc một căn bệnh không thể xuất hiện trước ánh sáng, buộc phải trốn vào những khu rừng sâu để chữa trị.

Sau khi Thẩm Trăn xảy ra chuyện ở Thẩm phủ, đã vội vã nhờ người đi khắp nơi tìm kiếm mẫu thân mình.

Không ngờ đến tận hôm nay mới tìm được.

Liễu ma ma nói: “Sau khi lão phu nhân tỉnh lại muốn gặp cô nương.”

Thẩm Trăn vừa định vui vẻ đáp ứng, nhưng ngay sau đó dần thu lại nụ cười, giọng nói chần chừ.

“Nhưng lang quân ở đây…”

Liễu ma ma nhíu mày, cười lạnh: “Lang quân không phải đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa rồi sao?”

“Hơn nữa, lão nô cũng biết vị phu nhân kia muốn cô nương làm việc dưới danh nghĩa của nàng ta.”

“Chẳng lẽ cô nương thật sự muốn làm không công cho người khác?”

Thẩm Trăn lập tức bị những lời lẽ sắc sảo của ma ma làm cho lúng túng.

Dù nàng ta đúng là muốn chăm sóc Thẩm Dục, nhưng liệu nàng ta có thật sự muốn làm không công cho người khác không?

Chuyện đó đương nhiên là không thể nào.

“Nếu lão nô đoán không nhầm thì lần này cô nương vội vã tìm đến lão phu nhân là vì lão phu nhân biết rõ lang quân là người như thế nào, đúng không?”

Bị vạch trần suy nghĩ, Thẩm Trăn cũng không lên tiếng phủ nhận.

Quả thực cũng có một phần lý do như vậy.

Mẫu thân nàng ta từng nói rằng, Thẩm Dục không phải họ Thẩm, mà là dùng họ Thẩm để che giấu thân phận của mình.

Điều quan trọng là, thân thế của Thẩm Dục có thể cứu mạng vào những thời điểm mấu chốt.

Và trực giác mách bảo Thẩm Trăn rằng, nếu có thể biết được thân thế của Thẩm Dục, nhất định sẽ giúp hắn thay đổi số phận dân thường bần hàn hiện giờ.

***

Đợi đến khi Tri Ngu vội vàng chạy tới nơi này để giải thích hiểu lầm thì đã không còn thấy bóng dáng của Thẩm Trăn.

Trong căn phòng trống trải, chỉ còn lại một mình Vân Tô với vẻ mặt do dự giải thích mọi chuyện.

“Có một phụ nhân chạy đến Thẩm phủ tìm biểu cô nương, ta… ta còn tưởng rằng có việc gì gấp nên mới đưa người đó đến đây…”

Lời còn chưa nói xong đã bị Nhứ Nhứ vung tay tát một cái đau điếng.

“Tiện tỳ!”

“Thời điểm phu nhân chúng ta nuôi dưỡng ngươi, chưa chắc đã thấy Thẩm Trăn cho ngươi một miếng ăn, vậy mà ngươi không tới bẩm báo cho phu nhân, ngược lại lại làm việc cho người khác!”

Tri Ngu vẫn còn đang trong trạng thái ngẩn người, thấy cảnh này không khỏi bật dậy khỏi ghế.

Bởi vì sau sự việc rời khỏi Thẩm phủ, mỗi bước đi đều như bước trên lưỡi đao, cho nên nàng mới để Vân Tô ở lại Thẩm phủ mà không mang theo.

Không ngờ rằng, vẫn xảy ra trục trặc.

“Chi bằng để ta đưa ngươi cho Thẩm cô nương vậy…”

Thấy cô nương trẻ tuổi bị ăn cái tát, Tri Ngu cũng cảm thấy nhói lòng.

Không phải là trách móc, chỉ đơn thuần cảm thấy bất lực mà thôi.

Như vậy cũng coi như là thành toàn cho lòng tốt của đối phương.

Vân Tô nghe thấy vậy mà cơ thể chấn động, vội vàng quỳ xuống dập đầu xuống đất.

Nàng ta dùng sức rất mạnh, chỉ vài cái dập đầu đã khiến trán chảy máu đầm đìa, trông rất thê thảm.

“Cầu xin phu nhân tha thứ…”

“Sau này nô tỳ sẽ không làm chuyện như vậy nữa…”

Tri Ngu chợt ngây ra, rồi bảo nàng ra lui xuống, lúc này thật sự không có tâm trạng để so đo với đối phương.

Qua một khoảng sân nhìn sang.

Trong phòng của Thẩm Dục tĩnh lặng không một tiếng động, có lẽ đã uống thuốc rồi nghỉ ngơi.

Nhứ Nhứ không khỏi khuyên nhủ: “Sao phu nhân không tự mình chăm sóc, cũng đỡ phải để sau này bị người khác cướp mất tình cảm…”

Đạo lý như thế rất dễ hiểu.

Nhưng phu nhân lại nói vòng vo, dường như chưa từng có suy nghĩ này.

Chỗ cổ không còn cảm giác bị một bàn tay siết chặt nữa.

Nhưng bóng ma của cơn ác mộng lần trước vẫn thỉnh thoảng lóe lên, khiến Tri Ngu theo bản năng mà tránh né việc đến gần Thẩm Dục.

“Vậy thì chi nhiều bạc hơn một chút, trước khi tìm được Thẩm Trăn về, tạm thời tìm một bà vú tay chân lanh lẹ đến chăm sóc.”

Bà vú chắc chắn sẽ làm việc ổn thỏa hơn cô nương trẻ tuổi, sẽ không xảy ra sai sót.

Nghĩ vậy, Tri Ngu lập tức thở phào nhẹ nhõm vì một lần nữa tránh được việc phải tiếp cận với Thẩm Dục.

Nhưng mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Vào đêm hôm đó, sau khi thay một bà vú có vẻ ngoài chất phác đến âm thầm chăm sóc, nửa đêm suýt chút nữa xảy ra án mạng.

Trong lúc ngủ, Tri Ngu mơ hồ nghe thấy “Bà vú bị cắt cổ, cả người đầy máu nằm sõng soài trên mặt đất” thì giật mình sởn gai ốc, cuối cùng không còn để ý đến việc che giấu thân phận của mình nữa, khi màn đêm buông xuống liền chạy tới hẻm hoa mai.

Theo như sắp xếp, người hầu cố ý mua một bà vú câm từ chỗ bà mối.

Sau khi đại phu băng bó vết thương cho bà ấy, mới nói với Tri Ngu vài câu.

Vết thương của bà vú gần như chỉ cần thiếu chút nữa là có thể chết người.

Nhưng dù vậy, bà vú này hoàn toàn bị dọa sợ đến mức không dám bước chân vào phòng của Thẩm Dục để chăm sóc hắn nữa.

“Thân thể của lang quân có vẻ hồi phục rất nhanh, nhưng lúc này nếu nhiễm phong hàn, e rằng sẽ khiến vết thương trở nên nghiêm trọng hơn, cũng sẽ cản trở việc phục hồi ở mắt…”

Ngoại trừ việc bà vú suýt nữa thì bỏ mạng, thì đây là chuyện khó giải quyết đầu tiên.

Một lý do khác là Thẩm Dục trong phòng vẫn đang ốm yếu, mà hung khí suýt gi.ết ch.ết bà vú vẫn còn trên người hắn.

Bất cứ ai đến gần căn phòng lúc này đều có thể bị thương bất cứ lúc nào.

Nếu không nghĩ cách vào chăm sóc, sau đêm nay, thân thể của hắn vất vả lắm mới điều dưỡng tốt hơn có lẽ sẽ nhanh chóng suy yếu một lần nữa.

Tri Ngu nghe được mà tim đập thình thịch, để lại Nhứ Nhứ an ủi bà vú, nàng chậm rãi bước đến cửa sổ nhà chính, liền thấy một bóng hình gầy gò đơn độc bên cạnh chiếc giường, khiến nàng không khỏi sững sờ.

Nàng chỉ nghĩ rằng khi Thẩm Trăn chăm sóc, chắc có thể an ủi Thẩm Dục một chút.

Nhưng nàng hoàn toàn không ngờ rằng, chỉ mới hơn một tháng không gặp, hắn lại càng gầy yếu hơn.

“Tri thị?”

Nam nhân trong phòng khẽ động tai, cực kỳ nhạy bén quay đầu lại.

Tri Ngu nghe thấy hắn đột ngột gọi tên mình, trái tim đập thình thịch.

Nhưng rất nhanh, nàng đã hiểu ra.

Hắn gọi không phải là nàng, mà là Thẩm Trăn đang giả dạng nàng.

Vào lúc này, trong lòng Tri Ngu chợt nảy ra một ý tưởng vô cùng táo bạo.

Suy nghĩ thông suốt vài điều, nàng mới cẩn thận nâng tà váy rồi bước vào căn phòng lạnh lẽo.

Mỗi bước chân, nàng đều quan sát sự thay đổi biểu cảm trên gương mặt nam nhân.

Thấy hắn vẫn thờ ơ mới dám từng bước tiến lại gần.

Tri Ngu cúi đầu nhìn thấy mảnh sứ vỡ dính máu trong tay đối phương, khẽ nín thở.

Khi ngón tay mềm mại chạm vào cổ tay hắn, thấy hắn không hề phản kháng, nàng liền thuận thế định ấn vào mảnh sứ.

Nam nhân luôn ngồi yên lặng nhưng lại di chuyển tay ra nửa tấc trước khi nàng chạm vào đầu nhọn của mảnh sứ một cách chính xác.

Hắn chậm rãi mở miệng: “Thứ này sắc bén.”

Trái tim đang treo lơ lửng của Tri Ngu chợt buông xuống, sau đó cầm lấy một chiếc khăn từ giá bên cạnh.

Lần này, Thẩm Dục không né tránh nữa, để mặc nàng dùng khăn bọc lấy mảnh sứ, lấy ra khỏi lòng bàn tay hắn.

Nửa khắc sau, Tri Ngu nhúng khăn ướt rồi lau sạch giọt máu bắn lên lòng bàn tay và má của Thẩm Dục.

Tri Ngu nắm lấy bàn tay của đối phương, sau khi lau sạch kẽ tay bằng khăn, đôi mắt đen láy của nam nhân trở nên vô cùng tĩnh lặng, lại lên tiếng lần nữa:

“Nàng có gì muốn nói thì có thể viết lên tay ta.”

Một người mù, một người giả câm.

Cuộc đối thoại giữa hai người hoàn toàn dựa vào cảm nhận các nét vẽ trên lòng bàn tay.

Nhưng đêm nay, nữ tử lại tránh né vô cùng rõ ràng.

Tri Ngu ngẩn người, không hiểu sao lại nảy ra một ý nghĩ vi diệu hơn.

Nàng nín thở, không trả lời ngay lập tức.

Chỉ dùng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi vì căng thẳng, vụng về nắm lấy mép bàn tay hắn, dùng đầu ngón tay vẽ lên lòng bàn tay hắn.

Những nét vẽ phác họa ra, không chút do dự mà phơi bày hết tội lỗi của mình.

“Ý của ngươi là…”

“Có người bảo ngươi giả làm Tri thị để chăm sóc ta?”

Còn về người đó là ai…

Tri Ngu từng chút từng chút thêm mắm dặm muối vào lòng bàn tay hắn.

Tất cả các manh mối đều chỉ về một người.

Điều này khiến một người thông minh như hắn gần như không phải suy nghĩ nhiều cũng có thể dễ dàng đón ra câu trả lời phía sau.

Thẩm Dục khẽ nhắm mắt lại, không biết là tin hay không tin.

Một lúc lâu, dưới ánh trăng, đột nhiên hắn từ từ quay đầu lại, hướng về phía Tri Ngu, dùng giọng nói dịu dàng đến mức làm người ta khó mà không hạ thấp phòng bị xuống mà thì thầm câu trả lời mà Tri Ngu muốn nghe.

“Trăn Trăn?”

Tai của Tri Ngu tê dại, chỉ cảm thấy khi hắn nhắc đến người kia, giọng nói của hắn dịu dàng như gió xuân.

Nàng vội vàng gật đầu, sau đó mới nhận ra hắn không nhìn thấy, lại đưa ra câu trả lời khẳng định trong lòng bàn tay hắn.

Người đàn ông im lặng một lúc, rồi đột nhiên cười khẽ một tiếng, dường như không hề để ý đến trò chơi này.

“Ta hiểu rồi…”

Giải quyết hiểu lầm một cách gián tiếp, nhưng lại vô tình nảy sinh một hiểu lầm khác kỳ quái hơn.

Sau khi đưa ra quyết định hấp tấp này, Tri Ngu cũng rất bối rối không biết mình có phải đã hồ đồ hay không.

Nhưng như vậy, cuối cùng cũng lấy lại được công lao của Thẩm Trăn, không để cho những nỗ lực mà nàng đã chuẩn bị từ trước bị uổng phí.

Sau khi sắp xếp lại cho Thẩm Dục, Tri Ngu ra ngoài, liền thấy Nhứ Nhứ mang đến một miếng ngọc bội. 

“Bà vú có lẽ nổi lòng tham, muốn lấy trộm đồ vật bên người lang quân, cho nên…”

Cho nên…

Nam nhân nhìn có vẻ ốm yếu vô hại nhưng thật ra ngay cả trong giấc mơ cũng rất đề phòng bất kỳ ai đến gần hắn.

Trong số những người này, có lẽ cũng bao gồm cả Thẩm Trăn.

Nhưng mọi chuyện đã xảy ra, bà vú cũng gần như đã bước chân vào quỷ môn quan.

Tri Ngu đành phải sai người đuổi bà ta đi.

Vì vậy, sáng hôm sau, nàng không chỉ không thể tiếp tục tận hưởng cuộc sống xa hoa ngủ đến trưa ở Tri gia được nữa, mà còn phải bắt chước cách làm việc siêng năng của Thẩm Trăn, sáng sớm đã đích thân mang thuốc đến cho Thẩm Dục uống.

Trong kịch bản mỹ nhân cứu anh hùng này, ngoại trừ đại phu thỉnh thoảng đến một lần, trong nhà chỉ có hai người là Thẩm Trăn và Thẩm Dục.

Vì vậy, Tri Ngu cũng phải tự mình đút thuốc cho hắn.

Làm ra loại chuyện lừa gạt lớn mật như vậy, bề ngoài nàng tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng vẫn hơi lo lắng.

Khi đút thìa thuốc thứ hai, Tri Ngu ngẩng đầu mới phát hiện ra mình luôn bị đôi mắt âm u vô hồn của Thẩm Dục nhìn chằm chằm, sau lưng đột nhiên nổi da gà.

Ngón tay của nam nhân vô tình vu.ốt ve làn da ấm áp mềm mại bên trong cổ tay nàng, nhẹ nhàng hỏi: “Sao muội lại run rẩy?”

“Từ khi nào mà Trăn Trăn lại sợ ta như vậy?”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.