Giờ Tý, trong một mật thất bí ẩn ở Thẩm phủ.
Một bàn tay tái nhợt nhuốm máu tuỳ ý bỏ một đôi mắt người vào trong hộp.
Tấm áo bào đen mới thay của Thẩm Dục lại bị vấy bẩn, nhưng hắn cũng chẳng mảy may bận tâm, còn tiện tay nhặt một chiếc khăn lau đi vết máu ấm nóng bắn lên cổ.
“Nhân lúc còn nóng, ngươi nhanh mang mấy thứ này qua bên đó…”
Dưới sự căn dặn nhàn nhạt, nếu không phải viền hộp còn lộ ra vết máu thì với ngữ khí vân đạm phong khinh (*) như vậy của đối phương chỉ sợ có nói đây là đồ ăn khuya vừa chuẩn bị xong cũng có người tin.
(*) 云淡风轻 (thành ngữ): thờ ơ lạnh nhạt, gió nhẹ mây bay Bạch Tịch lặng lẽ tiến lên, ánh mắt thoáng lướt qua những thứ kia, trong đáy mắt càng thêm do dự. “Lang quân làm vậy e rằng không ổn cho lắm…” Dù sao cũng chưa thực sự làm tổn hại gì đến Thẩm phủ, hà cớ gì phải công khai đối đầu với bên đó? “Chẳng có gì là không ổn cả.” Lời nói của nam nhân thản nhiên, tựa hồ việc tiện tay lấy mạng vài kẻ dư thừa trong đêm nay chỉ là chuyện nhỏ nhặt không đáng bận tâm. Có những kẻ tay đã vươn quá dài, nếu không ngăn lại thì chẳng khác nào ngầm cho phép chúng được nước lấn tới. Về điểm này, hiển nhiên Thẩm Dục không có chút kiên nhẫn nào. …… Chỉ chờ trời sáng, tất cả mọi thứ trong Hương Thù Uyển vẫn giống như thường lệ. Sáng sớm tỉnh giấc, Nhứ Nhứ chỉ cảm thấy đêm qua hình như mình chìm vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tac-thanh-cho-phu-quan-voi-bach-nguyet-quang-cua-han/2759218/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.