Bà vú vội vã chạy đến tố cáo.
Nghe thấy những lời đó, Thẩm Dục cảm thấy chuyện này chẳng khác nào một trò cười.
Trong mắt hắn, hành động chạy đi hắt nước lên người Liễu ma ma của Tri Ngu chẳng khác gì một đứa trẻ phun nước bọt lên người người lớn.
Nếu đã hắt nước thì phải hắt nước sôi, dội cho người ta da thịt bong tróc mới là cách hành xử của người trưởng thành.
“Chắc hẳn bà ta vẫn còn thoi thóp, nàng hoàn toàn có thể giữ lại mạng bà ta…”
Người nam nhân cúi người xuống, dịu dàng nói bên tai nàng: “Lần sau cứ rạch miệng bà ta ra, đổ đầy nước bẩn rồi khâu lại.”
“Để bà ta ghi nhớ… cái cảm giác bị người ta đổ oan.”
Tri Ngu nghe xong, trái tim thắt lại.
Cảnh tượng trước mắt khiến nàng sợ hãi đến mức đầu gối mềm nhũn.
Nhưng điều khiến nàng rùng mình hơn cả sự sợ hãi là việc hắn biết rõ chuyện Liễu ma ma vu oan cho nàng đuổi Thẩm Trăn đi…
Nhưng… nhưng hắn đã biết từ khi nào?
Hay nói cách khác, từ khi nào hắn đã bắt đầu chú ý đến tất cả những điều này?
Với trực giác nhạy bén khác thường của hắn và những thủ đoạn thao túng lòng người dễ dàng trong lòng bàn tay.
Dù có tài năng đến đâu, e rằng cũng không thể biết được thân phận đặc biệt của Tri Ngu.
Thế nhưng tất cả những gì nàng từng làm đều đã in sâu trong tâm trí hắn.
Đặc biệt là lần trước, khi Liễu ma ma muốn hãm hại nàng, nàng lại thẳng thừng thừa nhận.
Khi ấy, Thẩm Dục nghĩ,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tac-thanh-cho-phu-quan-voi-bach-nguyet-quang-cua-han/2759241/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.