🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Kể từ khoảnh khắc chuyện bánh hạt dẻ bị bại lộ, đáng lẽ Tri Ngu nên từ bỏ hy vọng.

Dù có biện hộ hay che giấu thế nào đi nữa, đối với đối phương mà nói, cũng chỉ là cố gắng tìm thêm sơ hở trong những lời giãy giụa trong tuyệt vọng của nàng mà thôi.

Nhưng bản tính con người chính là như vậy, nếu một con dao lớn chém xuống, tất nhiên sẽ chẳng có gì để vùng vẫy nữa.

Đằng này con dao ấy cứ lơ lửng trên không, mãi chẳng chịu rơi xuống, dù biết có lẽ kết quả cũng chẳng khác gì, nhưng Tri Ngu vẫn không nhịn được muốn tìm kiếm một cơ hội.

Thẩm Dục nói cho nàng một ngày.

Nhưng Tri Ngu sẽ không còn ngốc nghếch mà tin rằng, sau một ngày nàng thực sự còn khả năng lật ngược tình thế.

“Phu nhân, có phải chuyện bánh hạt dẻ đã đắc tội với lang quân?”

Nhứ Nhứ lo lắng hỏi.

Khi lang quân cưỡng ép mang phu nhân về từ chỗ Thẩm Trăn, tuy sắc sắc mặt không lộ vẻ giận dữ, nhưng cũng tuyệt đối không thể xem là tốt.

“Hay là chúng ta về Tri gia đi…”

Về Tri gia tránh sóng gió.

Có lẽ đợi lang quân nguôi giận rồi quay lại cũng không sao?

Lời nói của nàng vô tình nhắc nhở Tri Ngu điều gì đó.

Mỹ nhân trên giường ngây người lẩm bẩm: “Ta còn có thể trở về sao?”

Nhứ Nhứ lập tức đáp ngay: “Đương nhiên rồi! Lão gia và đại công tử yêu thương phu nhân như vậy, nhất định sẽ che chở cho phu nhân.”

Nhứ Nhứ cứ ngỡ phu nhân lo lắng về nhà sẽ bị họ chê trách.

Nhưng đâu biết rằng, điều phu nhân nhà nàng đang nghĩ tới lúc này là một tình tiết cực kỳ quan trọng có liên quan đến Tri gia sau này.

Không lâu sau khi Tân đế đăng cơ, Thẩm Dục sẽ bị người ta hãm hại, lại bị giáng xuống làm dân thường lưu đày biên ải một lần nữa.

Đợi hắn từ nơi đó trở về, sẽ lật đổ triều đình của Tân đế, trực tiếp đoạt lấy vương vị.

Mà trước kiếp này, hầu như lần nào Thẩm Dục cũng bị chèn ép nhiều lần trước khi Tân đế đăng cơ.

Chưa nói đến việc, có thể biết được thân phận của mình từ đâu?

Trong sự sỉ nhục vô tận, giữa một đám nô lệ, bởi vì Thẩm Dục có vẻ ngoài khá bắt mắt nên đã bị một vị vương gia ngoại quốc nhìn trúng.

Chỉ một cơ hội mong manh này, hắn đã từng bước leo lên từ nô lệ trở thành mưu sĩ, xây dựng quyền thế, dùng thủ đoạn đen tối để leo lên vị trí cao hơn, sau đó thay thế quốc quân của tiểu ngoại quốc đó.

Kể từ đó, hắn không ngừng phát động chiến tranh, không ngừng mở rộng bờ cõi, khiến mảnh đất vốn yên bình này nhuốm máu thành sông.

Nhưng trong kịch bản lần này, Thẩm Dục không chỉ biết được thân thế của mình mà còn nhận được sự giúp đỡ bí mật từ tâm phúc của tiên đế.

Ngày hắn xưng đế, cũng là ngày Tri Ngu và hệ thống đã hẹn ước để nàng lấy lại tự do.

Vào ngày khôi phục tự do, sẽ có một người xuất hiện cho nàng một thân phận và con đường đi mới, để nàng hoàn toàn cắt đứt mọi quan hệ với Tri Ngu, rời khỏi kinh thành.

Ngoài cửa sổ, chim chóc hót líu lo, đậu trên cành nhẹ nhàng tỉa lông của mình.

Hiện tại chính là lúc mùa xuân rực rỡ.

Và Tri Ngu cũng nhớ rõ, Tân đế đăng cơ vào tiết cuối xuân.

Nói cách khác, nếu bây giờ nàng tìm cách trở về Tri gia, lợi dụng thế lực của Tri gia để đẩy nhanh thời gian Thẩm Dục bị lưu đày thì có lẽ mọi chuyện còn có thể xoay chuyển.

“Nhứ Nhứ, hiện tại còn mấy canh giờ nữa thì tới trời tối?”

Cuối cùng phu nhân cũng chịu mở lời.

Nhứ Nhứ ngước nhìn sắc trời rồi nói: “Ước chừng còn sáu, bảy canh giờ nữa ạ.”

Tri Ngu khẽ nhắm mắt lại, cảm thấy thời gian như vậy hắn là đủ.

Nàng chậm rãi thở ra một hơi, dịu giọng nói: “Ta muốn gặp Thẩm Trăn.”

Chuyện thứ ba vốn dĩ nàng định dùng để bảo vệ chính mình, hiện tại ngược lại phải mạo hiểm đánh cược một lần.

Thẩm Trăn sau khi biết Tri Ngu muốn gặp mình, trong lòng không khỏi xao động.

Tại sao phu nhân lại muốn gặp nàng ta vào lúc này?

Rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì, ngoài miệng Thẩm Trăn không nói, nhưng trong lòng nàng ta còn muốn biết hơn bất kỳ ai.

Bởi vậy, bước chân đến Hương Thù Uyển không hề do dự.

Nhưng khi nàng ta thật sự gặp được Tri Ngu, đối phương lại muốn đưa ra yêu cầu cuối cùng với nàng ta.

“Thẩm cô nương, chuyện cuối cùng ta muốn nhờ ngươi… chính là mong ngươi rời khỏi Bạc Nhiên.”

Thẩm Trăn không khỏi ngẩn ra.

Nhưng trong lòng nàng ta không những không cảm thấy bài xích, ngượic lại tảng đá lớn trong lòng cũng vì thế mà từ từ rơi xuống.

Dù sao đứng từ góc độ của Thẩm Trăn mà nói, đây mới chính là những chuyện mà vị phu nhân này vẫn luôn làm với nàng ta.

Vị phu nhân này chỉ biết dùng những thủ đoạn hèn hạ để gây tổn thương cho nàng ta, lúc lang quân bị bắt giam, đối phương chạy còn nhanh hơn người khác, sau khi lang quân trở về lại hãm hại nàng ta hết lần này đến lần khác, muốn cưỡng ép đuổi nàng ta đi, hoặc là đẩy nàng ta vào tay thổ phỉ, đều là những mặt mà Thẩm Trăn đã quá quen thuộc.

Ngược lại, ý tốt hiếm hoi mà nàng ta mơ hồ cảm nhận được vào đêm qua mới là điều bất thường.

May thay, khi trời vừa sáng, mọi thứ lại trở về bình thường.

“Thẩm cô nương, chắc hẳn ngươi cũng đoán được, tối qua lang quân không ở lại…”

Một câu nói đã vạch trần việc tối qua Thẩm Dục không ở lại, cũng như sự không cam tâm của Tri Ngu.

“Vì ta đã hứa với ngươi sẽ rời đi, nhưng ta vẫn muốn biết lang quân thật sự coi trọng ngươi đến mức nào.”

“Biết được điều này, có lẽ ta mới có thể cam tâm.”

Tri Ngu nói với Thẩm Trăn: “Thẩm cô nương, ngươi có muốn đánh cược với ta một lần không?”

Cược xem Thẩm Trăn có địa vị như thế nào trong lòng Thẩm Dục.

Cũng cược xem sau khi cơ hội thứ ba kết thúc, Tri Ngu có thật sự thực hiện lời hứa rời đi hay không.

Ngón tay Thẩm Trăn khẽ siết chặt lại.

Điều kiện này đối với nàng ta mà nói lại vô cùng hấp dẫn.

Hình ảnh lần trước Thẩm Dục trút giận lên nàng khiến trong lòng nàng rất khó chịu, khiến nàng có một khoảnh khắc cảm thấy mình thật sự chỉ là một người không quan trọng đối với hắn.

Nàng và Thẩm Dục, rốt cuộc là bạn bè, người thân, muội muội… hay có chút tình cảm nam nữ nào khác?

Dù xuất phát từ loại tình cảm nào, nàng cũng muốn biết rốt cuộc Thẩm Dục để ý mình đến mức nào.

“Được, ta đồng ý với ngươi.”

Thẩm Trăn chưa bao giờ làm những chuyện tuỳ hứng như vậy, dùng sự biến mất của mình để đổi lấy sự quan tâm của người khác.

Lần này mượn lời gợi ý của phu nhân, nàng ta lại có thể tuỳ ý làm theo ý mình một lần.

Trái tim nàng ta đập dồn dập hơn bao giờ hết.

Vừa qua giờ Thìn, một đám thái y mới miễng cưỡng kéo được thiên tử từ quỷ môn quan trở về.

Còn có thể tỉnh lại hay không còn phải chờ xem thế nào.

Thế là các trọng thần thức trắng đêm canh giữ mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó khoác lên mình vẻ mệt mỏi rã rời bước ra khỏi cung.

Thẩm Dục vừa lên xe ngựa định đến Đại Lý Tự thì đột nhiên nhận được tin khẩn cấp từ phủ.

Thẩm Trăn mất tích.

Sau khi rời khỏi phòng phu nhân thì không thấy người đâu nữa.

Cũng không biết có phải do phu nhân lại giở trò gì hay không hoặc là đã nói những lời đồn nhảm gì, khiến nàng ta tin thật mà bị lừa đi mất…

Nội dung mà người hầu kể lại không rõ ràng.

Thẩm Dục lập tức ra lệnh cho phu xe dừng lại.

“Lang quân, bây giờ chúng ta đi đâu ạ?”

Thẩm Dục liếc mắt nhìn dòng người náo nhiệt trên đường phố bên ngoài, chậm rãi mở miệng ra lệnh: “Đến nha phủ.”

Người của nha phủ đủ dùng.

Hắn mặc kệ Thẩm Trăn đi đâu, dù phải đào ba thước đất cũng phải tìm người về.

Người trong Thẩm phủ bỗng nhiên tản ra.

Sau khi nghe tin Thẩm Trăn mất tích, đột nhiên tất cả mọi người được lệnh của gia chủ, đều ra ngoài tìm Thẩm Trăn.

Tri Ngu nhân lúc này bảo Nhứ Nhứ trở về Tri gia chờ nàng trước.

“Những kẻ còn lại chắc chắn sẽ nghi ngờ Thẩm Trăn mất tích có liên quan đến ta, muội rời đi trước, vừa hay tiện đường có thể đánh lạc hướng những kẻ đỏ.”

Nhứ Nhứ  khéo léo búi tóc cho Tri Ngu xong, do dự nói: “Vậy phu nhân… nô tỳ sẽ ở Tri gia chờ người?”

“Người đi một mình nhất định phải cẩn thận…”

Nhứ Nhứ nằm mơ cũng không ngờ tới, có một ngày phu nhân lại dùng cách này để lén rời khỏi Thẩm phủ.

Sau khi dặn dò Tri Ngu vài câu ngắn gọn, Nhứ Nhứ vội đẩy cửa bước ra ngoài.

Bà tử đang theo dõi bên ngoài thấy vậy, cuối cùng cũng đợi được đối phương lén lút rời đi, lập tức phấn chấn tinh thần đuổi theo.

Một lát sau, cửa sau ở phía tây mở ra.

Tri Ngu đã cải trang thành một nha hoàn khác, nhân lúc trong phủ rối loạn thuận lợi thoát ra ngoài.

Đây là lần đầu tiên Tri Ngu ra khỏi phủ một mình.

Trước kia mỗi lần ra ngoài đều có người hầu đi theo, ngay cả khi đi qua các con phố cũng đều ngồi trong xe ngựa, che chắn kín mít.

Trên đường có đủ loại người.

Nhưng hầu như ai nhìn thấy Tri Ngu đều không khỏi ngạc nhiên, ít nhiều đều đánh giá nàng một lượt.

Làn da trắng muốt đã đủ khiến nàng nổi bật giữa đám đông, huống hồ còn mang vẻ đẹp quyến rũ và đôi mắt lưu ly xinh đẹp tựa như móc câu, khiến người ta khó lòng rời mắt.

Lúc này Tri Ngu mới nhận ra bản thân chưa chuẩn bị kỹ càng, quên mất rất nhiều chi tiết.

Trong phủ, đám người hầu đều rất quy củ, bất kể nam nhân hay nữ nhân, chưa từng có ai dám nhìn nàng bằng ánh mắt khác thường, khiến nàng lầm tưởng rằng dù ra ngoài cũng sẽ không có gì khác biệt.

Bị người ta dòm ngó suốt dọc đường, nàng miễn cưỡng tìm một con hẻm vắng người, dùng khăn che mặt rồi bước nhanh về phía Tri gia.

Nhưng lại bị một tên lưu manh đuổi theo chặn trước mặt.

“Cô nương trông quen quá, có phải là một trong những hoa khôi của Nghi Xuân viện không?”

Tri Ngu nhìn vẻ mặt người nam nhân rách rưới này lộ ra vài phần bỉ ổi, chỉ đáp lại một tiếng “Không phải” rồi vội vàng quay người rời đi.

Nhưng đối phương vẫn luôn bám riết không buông, đến chỗ đông người thì càng lớn tiếng la hét.

“Ngươi nói cái gì mà không phải? Rõ ràng ta nhớ là ngươi mà, có phải tên là Đào Nương không?”

Hắn ta nói lời nói không ra gì, thậm chí còn đưa tay nắm chặt cổ tay nàng.

Những ngón tay của tên lưu manh dính đầy bùn đất, khoảnh khắc nắm lấy cổ tay trắng như tuyết của mỹ nhân, hắn ta cảm thấy xương cốt tê dại, càng không muốn buông tay.

Hắn thay đổi giọng điệu, trực tiếp gọi nàng là “muội muội của ta”.

Có vẻ như hắn ta đã thay đổi ý định, không định bán nàng cho Nghi Xuân viện để phát tài nữa mà đưa về nhà mình trước.

“Nếu ngươi còn không buông tay, ta sẽ báo quan…”

Tri Ngu âm thầm rút trâm cài giấu trong tay áo, nếu thực sự không còn cách nào khác, cùng lắm nàng cứ làm hắn ta bị thương rồi đi báo quan cũng được…

Đến lúc đó chỉ cần nói mình là tiểu thư Tri gia, ắt sẽ có người liên hệ với người nhà Tri gia đến đưa nàng về.

Nhưng còn chưa kịp ra tay, đã có người nhanh hơn nàng một bước, hất mạnh cánh tay tên lưu manh ra.

Người vừa đến lập tức thuận theo lời của Tri Ngu, sai người hầu đi báo quan.

Tên lưu manh đang định nổi đóa, nhưng thấy đối phương ăn mặc lịch sự, rõ ràng là nhà giàu, lại thấy người hầu thật sự chạy đi báo quan, hắn ta càng không dám đắc tội, lập tức quay người chạy đi mất dạng.

Tri Ngu kinh hồn bạt vía cầm chặt cây trâm, lại nghe thấy bên cạnh có tiếng nói đầy bất ngờ.

“Sao nàng lại ở đây?”

Nàng hơi ngước mắt, liền bất ngờ nhìn thấy một người quen cũ đã lâu không gặp.

Phùng Sinh.

Vị hôn phu cũ của Thẩm Trăn.

Tri Ngu cũng sững sờ.

“Phùng công tử…”

Theo thói quen, sau khi nhìn thấy y, điều nàng quan tâm nhất vẫn chỉ là chuyện giữa y và Thẩm Trăn.

“Ngươi và Thẩm cô nương đã hủy hôn ước rồi sao?”

“Huỷ… hủy rồi.”

Thấy Tri Ngu vừa mở miệng đã hỏi chuyện này, Phùng Sinh cố nén nhịp tim đập loạn xạ, nhẹ giọng nói: “Phu nhân… có vẻ rất quan tâm đến chuyện này của ta.”

Tri Ngu: “…”

Vừa gặp đã hỏi câu như vậy thật sự hơi kỳ lạ.

Nhưng khi nàng nhìn thấy thị vệ của Thẩm phủ đi ngang qua trong đám đông, nàng theo bản năng trốn sau lưng Phùng Sinh.

Phùng Sinh không phải kẻ ngốc, không khỏi hỏi: “Có vẻ phu nhân đang trốn người của Thẩm phủ?”

Tri Ngu uyển chuyển đáp: “Thẩm Trăn mất tích rồi, bọn họ đang tìm Thẩm Trăn khắp nơi, hơn nữa, ta cũng đã đắc tội với lang quân…”

Phùng Sinh trầm ngâm giây lát, rồi đề nghị: “Hay là, ta đưa phu nhân đi một đoạn đường?”

“Ta cũng vừa nghe tin, dường như những người đó đó đang tìm người khắp nơi, nhưng xe ngựa của Phùng gia ta có huy hiệu Phùng gia, sẽ không dễ bị kiểm tra.”

Y sợ Tri Ngu từ chối, vội bổ sung: “Phu nhân yên tâm, ta… trên xe còn có muội muội, ta sẽ bảo muội ấy đưa phu nhân về phủ…”

Tri Ngu lưỡng lự, Tri gia chỉ cách đây hai ba con hẻm nữa là đến, nhưng ai biết trên đường có xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào không?

Hơn nữa, trời đã tối rồi, nàng chỉ đành đồng ý: “Vậy thì đa tạ Phùng công tử.”

Phùng Sinh siết chặt cây quạt trong tay, lòng bàn tay căng thẳng đến mức đổ mồ hôi.

Nghe nói vị Thẩm lang quân kia luôn không thích thê tử của mình, nay lại còn ép nàng đến mức phải lén lút trở về nhà mẹ đẻ…

Có lẽ, bọn họ sắp hòa ly.

Ý nghĩ này lướt qua trong đầu, khiến Phùng Sinh càng thêm phấn khởi.

Thấy người hầu đi đến nha phủ vẫn chưa quay lại, lại sợ người ta mất kiên nhẫn, bèn nói với Tri Ngu một tiếng: “Xe ngựa ở hậu viện tửu lầu, ta bảo phu xe đánh xe đến đây ngay.”

Tri Ngu là nữ nhân không tiện vào tửu lầu.

Nàng nghĩ, nếu Phùng Sinh trì hoãn quá lâu, hoặc muội muội y vốn không có ở đó, nàng sẽ không đợi y nữa.

Nhưng vừa mới suy nghĩ xong, xe ngựa đã nhanh chóng chạy đến trước mặt nàng, dừng lại vững vàng ngay trước mặt nàng.

Tri Ngu đang do dự thì đột nhiên nhìn thấy huy hiệu ở góc xe ngựa không khắc chữ Phùng gia.

Không những không có huy hiệu, ngay cả thân xe ngựa cũng đều là màu đen kỳ lạ, không có bất cứ hoa văn trang trí nào.

Đột nhiên nàng ý thức được điều gì đó, lập tức quay người, nhưng phía sau lại là Bạch Tịch cầm kiếm chắn sau lưng nàng.

“Mong phu nhân tự mình lên xe, miễn để chúng ta phải khó xử.”

Lời nói có vẻ nhún nhường nhưng chẳng mang chút cung kính nào, ngược lại là một lời cảnh cáo lạnh lùng.

Sắc mặt Tri Ngu lập tức tái nhợt.

Bên trong xe tối đen.

Rèm che nặng nề bên hông được thả xuống chặn hết mọi ánh sáng.

Bánh xe lăn chậm rãi, tốc độ không nhanh không chậm.

Toàn bộ sự chú ý của nàng chỉ có thể tập trung vào người còn lại trong khoang xe.

Cảm giác căng thẳng khi đối mặt với nguy hiểm không lường trước được giống như có mũi kim nhắm vào mình sắp sửa rơi xuống.

“Thẩm Trăn đâu?”

Sắc mặt mỹ nhân tái nhợt, nín thở, cố gắng mở miệng: “Ta không biết…”

“Không biết?”

Khoảnh khắc xe ngựa xóc nảy, rèm xe lay động, một tia sáng rơi xuống chiếu lên bờ môi người nam nhân đang nở nụ cười lạnh lùng.

“Kẻ náo động cả thành này chẳng phải đều là do phu nhân gây ra sao?”

Lần này khôn ngoan hơn một chút, đáng tiếc, vẫn không đặt đúng chỗ.

Tri Ngu siết chặt lòng bàn tay, không đáp nửa lời.

Thẩm Dục thong thả tháo chiếc nhẫn trên ngón tay, giọng điệu càng u ám: “Thật ngại quá…”

“Ta không còn đủ kiên nhẫn để chơi trò này với nàng nữa rồi.”

 
Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.