Bầu trời dần trở nên u ám, dòng người cùng những người bán hàng trên phố cũng dần thưa thớt.
Cỗ xe ngựa tiếp tục lăn bánh, nhưng sau khi đi ngang qua Thẩm phủ lại tiếp tục đi xa hơn.
Dần dần đến một nơi hoang vu hẻo lánh.
Tri Ngu xuống xe ngựa, đập vào mắt nàng chính là một lối vào địa lao.
Lăng nàng bắt đầu toát mồ hôi, hai đầu gối nặng trĩu như thể bị nhấn chìm trong nước.
Nối liền với địa lao là hai ba gian phòng tra tấn thông với nhau.
Xiềng xích treo lủng lẳng trên tường, vắt ngang góc phòng, hoặc nằm lộn xộn trên mặt đất.
Những thứ đó bày biện tán loạn không theo trật tự, song chính vì thế mà càng làm nổi bật dấu vết của những kẻ đã từng giãy giụa trong thống khổ nơi này.
Ánh nến lờ mờ chập chờn theo gió trong hẻm.
Như thể đã chạm tới giới hạn cuối cùng của Thẩm Dục.
Thậm chí hắn không cần nàng đưa ra bất kỳ lời giải thích nào nữa.
Đối xử giống như với tất cả những kẻ phạm lỗi, Thẩm Dục trực tiếp đưa Tri Ngu đến thẳng nơi mà tội phạm nên xuất hiện.
Cai ngục bên cạnh tận tình bẩm báo tình hình mấy ngày qua.
“Miếng thịt khô cứng còn vương trên móc sắt này là của một tên tội phạm đã bắt cóc và buôn bán con cái của dân làng vài ngày trước, khi hắn ta bị móc sắt xuyên qua cổ họng nên dính vào…”
“Vết máu trên giường đinh là của một tên tội phạm giết người cướp của chuyên nghiệp, sau khi bị xé xác, vết máu tanh tưởi không thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tac-thanh-cho-phu-quan-voi-bach-nguyet-quang-cua-han/2759246/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.