🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Vào nửa đêm về sáng, Tri Ngu đã ăn cánh hoa cuối cùng.

Sau khi ăn xong, Tri Ngu luôn chờ đợi cánh hoa phát huy tác dụng.

Thế nhưng đợi hồi lâu vẫn chẳng thấy bất kỳ phản ứng nào, khiến nàng mò đến bên ghế mỹ nhân, không nhịn được mà nằm úp sấp chợp mắt một lát.

Đến khi trời sáng, trong thân thể vẫn còn tiềm ẩn những rủi ro chưa rõ, khiến đáy lòng Tri Ngu càng lo lắng chẳng yên.

Trái lại, chống đối với Thẩm Dục trở thành một cách để giải tỏa.

Nhưng vẻ âm u thoáng qua trong mắt người nam nhân vừa rồi dường như chỉ là ảo giác.

Thẩm Dục chẳng hề để tâm đến lời vừa rồi của nàng, chỉ bất ngờ thay đổi thái độ, dịu giọng bảo: “Phu nhân hiểu lầm rồi…”

“Đêm qua Tri gia đã sai người đưa thư, nói rằng sáng nay huynh trưởng nàng sẽ đến thăm nàng.”

Một câu ấy thốt ra lập tức mở ra một tia hy vọng.

Điều này khiến Tri Ngu đột nhiên mở to đôi mắt mờ sương, nhất thời ngơ ngác không biết phải làm sao.

Cơn giận trong lòng nàng lập tức bị chọc thủng một lỗ nhỏ, không kìm được mà do dự hỏi lại: “Thật sao?”

Thẩm Dục nhìn vẻ mặt mong đợi của nàng, chỉ hơi nhếch môi cười, dịu dàng đáp lời: “Đương nhiên là thật.”

“Hôm qua chẳng qua chỉ vì Trăn Trăn đi lạc nên mới có chút giận lây sang nàng mà thôi.”

Giọng điệu ôn hòa, vô hại, khác hẳn với vẻ ngoài khiến người ta không dám động vào trước đó.

“Trăn Trăn không sao rồi, đương nhiên phu nhân cũng không có chuyện gì…”

Dùng Thẩm Trăn làm cái cớ, quả thực dễ dàng thuyết phục nàng.

Nhưng Tri Ngu chẳng quên được ánh mắt lạnh lùng đến rợn người của hắn trong đại lao ngày hôm qua.

Thế mà hắn chỉ dùng dăm ba câu đã hóa giải tất cả, ngay cả việc sáng nay hỏi nàng “Chọn xong chưa?”, dường như cũng chỉ là một trò đùa ác ý nhỏ mà thôi.

Đương nhiên nàng chỉ tin có nửa phần lời nói ấy.

Nhưng vừa nghĩ đến việc có lẽ sắp được gặp Tri Tuỳ thật, rốt cuộc nàng vẫn nghiêng về lựa chọn tin tưởng.

“Nhưng tối qua rõ ràng bọn họ không cho ta ra ngoài…”

Nếu cứ bị giam cầm như vậy, nàng làm sao có thể gặp được huynh trưởng?

“Lại có chuyện này sao?”

Thẩm Dục chậm rãi cất lời: “Đêm qua nàng nên nói với ta mới phải.”

“Bây giờ phu nhân có thể theo ta đến Ỷ Nguy Các chờ huynh trưởng của nàng đến đó gặp mặt.”

Ỷ Nguy Các là thư phòng của Thẩm Dục, cũng là nơi tiếp khách khác của hắn.

Lời vừa dứt, hắn liền phất tay áo xoay người rời đi.

Hai cánh cửa rộng mở, thị vệ hai bên vẫn đứng đó.

Tri Ngu do dự một lát, thấy hắn bước chân qua ngưỡng cửa, không hề có ý định dừng lại đợi nàng nên nàng cũng vội bước theo.

Nàng đi theo bên cạnh Thẩm Dục, nên những thấy hắn đã cất bước vượt qua bậu cửa, chẳng hề có ý định chờ đợi, nàng vội vàng bước theo.

Nàng theo sát bên cạnh Thẩm Dục, vì thế đám thị vệ kia lại như thể chẳng nhìn thấy nàng, cũng không còn ngăn cản như tối qua nữa.

Lòng nàng thấp thỏm không yên, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện lát nữa huynh trưởng sẽ đến.

Chờ đến khi huynh trưởng đưa nàng rời khỏi đây thì những chuyện sau đó mới có thể tính toán lại.

Bước vào Ỷ Nguy Các, trên bàn của Thẩm Dục đã chất đầy công văn cần xử lý.

Hắn không rảnh bận tâm đến nàng, còn nàng cũng tránh sang một bên, tự mình trốn trong gian phòng nhỏ bên trong mà bất an chờ đợi.

Hôm nay trời nắng lạ thường, cũng chẳng rõ có phải vì hôm nay hơi nóng không mà khiến nàng không nhịn được phải lùi vào một góc khuất râm mát.

Có lẽ do tối qua nhiễm lạnh, lúc này cơ thể nàng mới dần xuất hiện những dấu hiệu khó chịu.

Giống như bầu trời mùa hè đột nhiên sắp đổ cơn mưa, vừa oi bức vừa nóng nực khiến người ta không thở nổi.

Tri Ngu ngồi một lúc mà vẫn cảm thấy khó chịu, bèn muốn lần mò đến bàn rót chút trà lạnh.

Nào ngờ đầu ngón tay nàng vô lực, cứ ngỡ bản thân đã cầm chắc, nhưng khi chưa kịp đưa đến môi, chén trà đã nghiêng đổ, nước trà chảy dọc xuống cần cổ rồi thấm ướt cả vạt áo.

Tri Ngu chống tay lên bàn, thoáng sững sờ.

Tuy nàng đã ăn cánh hoa kia…

Thế nhưng sau khi tỉnh giấc lại chẳng có phản ứng gì, khiến nàng cứ ngỡ cứ trôi qua như vậy.

Cho đến khi ngọn lửa nóng rực trên người lan ra từ vạt áo ướt đẫm, đột nhiên Tri Ngu như nhận ra điều gì đó.

Suy nghĩ muốn gặp huynh trưởng trong đầu cũng theo đó mà trở nên mơ hồ.

Là… là d.ục v.ọng…

Bởi vì là cánh hoa có màu sắc đậm nhất nên cũng là cánh hoa có tác dụng mạnh nhất trong số tất cả các cánh hoa.

Mãi đến sáng nay mới phát tác, có lẽ chính vì đã thấm sâu vào huyết mạch cho nên nàng không thể chỉ dựa vào ý chí mà chịu đựng như trước.

Một nỗi hoảng hốt dâng lên trong lòng Tri Ngu khiến nàng đột nhiên đánh đổ chén trà.

Dường như ý thức cũng bị cảm giác nóng rực bao phủ.

Sự tỉnh táo và khát vọng thầm kín dâng trào trong cơ thể giằng co lẫn nhau, loạng choạng làm đổ vỡ không ít đồ vật, nhưng chẳng có ai lên tiếng ngăn cản.

Khi nàng miễn cưỡng mới mò được ra ngoài cửa thì suýt chút nữa ngã nhào xuống mảnh sứ vỡ trên mặt đất, may sao có một bàn tay đưa ra đỡ lấy.

Chẳng biết Thẩm Dục đã đứng tựa bên rèm từ bao giờ, chỉ lặng lẽ quan sát bằng đôi mắt lạnh lùng.

Đương nhiên hắn hiểu rõ cánh hoa màu đỏ kia tượng trưng cho điều gì so với bất kỳ ai.

Nếu nàng có thể vượt qua như mọi khi thì hắn cũng không có ý định can thiệp.

Nhưng đáng tiếc, chỉ “tốt bụng” đỡ nàng một tay mà thiếu nữ đã quấn lấy hắn như dây leo.

“Phu nhân đây là đang làm gì vậy?”

Điều khiến Tri Ngu xấu hổ nhất chính là nàng không hề mất đi toàn bộ ý thức.

Nàng biết rõ người trước mặt mình chính là Thẩm Dục.

Nhưng khát vọng trỗi dậy vào lúc này chẳng khác nào một kẻ đã đói khát sáu bảy ngày, thèm ăn đến cực độ, hoặc cổ họng khô khốc chỉ mong ngụm được một ngụm nước.

Nàng muốn được giải tỏa và thỏa mãn, gần như phá vỡ giới hạn của sự xấu hổ.

Tri Ngu nghĩ, lúc này, bất kỳ người hầu khoẻ mạnh nào hay tên chăn ngựa mà không bị tàn tật cũng được, miễn là có thể giúp nàng thỏa mãn…

Thế nhưng, muốn mở miệng nói ra yêu cầu của mình lại vô cùng gian nan.

Vừa mở miệng đã muốn phát ra những âm thanh kỳ lạ, nàng vội nuốt ngược trở lại, sau đó lại khó nhọc mở miệng lần nữa.

“Ta…”

Nói lắp bắp mấy lần, cuối cùng mới có thể bật ra chữ “Muốn…” đầy ám chỉ.

Còn tên chăn ngựa hay người hầu… thậm chí nàng cảm thấy đều muốn cả.

Đáy mắt Thẩm Dục càng lúc càng tối sầm lại.

Nhưng lại như đang giận dỗi, không chịu chạm vào nàng dù chỉ là một chút.

Hắn chỉ giả vờ bình tĩnh cụp mắt xuống, chậm rãi mở miệng: “Nàng đang cầu xin ta?”

Thế là mỹ nhân sáng nay còn nói dù thế nào cũng sẽ không cầu xin hắn lại lộ ra vẻ mặt sắp khóc đến nơi.

Như hắn mong muốn, giọng nói mềm nhũn mở miệng cầu xin: “Cầu xin chàng…”

Đúng lúc ấy, cuối cùng người của Tri gia đã từ ngoài phủ tiến vào trong viện.

Bạch Tịch như thường lệ bước vào bẩm báo: “Lang quân, người của Tri gia đã đến…”

Lời còn chưa dứt đã thấy bàn tay trắng nõn của phu nhân đang vu.ốt ve vạt áo của lang quân.

Ánh mắt cậu lập tức ngây dại.

Chỉ có Thẩm Dục làm như không có chuyện gì, bảo cậu lui xuống.

Sau khi Bạch Tịch lui xuống, hắn mới giữ chặt bàn tay không an phận kia lại.

Người nam nhân gỡ tay nàng ta, như thể tốt bụng đề nghị: “Huynh trưởng của nàng đang đợi ngoài cửa, nếu chân nàng mềm nhũn không đi được, vậy để ta bế nàng ra gặp huynh ấy được không?”

Chẳng phải nàng khóc lóc ầm ĩ muốn chạy trốn cũng phải gặp được huynh trưởng của mình sao?

Bây giờ huynh trưởng của nàng đến rồi, sao hắn lại không thành toàn cho nàng?

Nếu nàng muốn gặp, hắn cũng không ngại để huynh trường nàng nhìn kỹ muội muội mình khát khao hắn ta đến nhường nào.

Có lẽ đối phương sẽ tái mét mặt mày mà tự giác rời phủ, từ đó về sau không dám đến cửa nữa.

“Không cần huynh trưởng…”

Gò má trắng nõn của mỹ nhân phủ lên rặng mây đỏ ửng, cọ xát vào lòng hắn y hệt chú mèo con.

“Thật sự không cần?”

Cố ý đẩy nàng ra một chút đã thấy nàng nhíu mày, đôi mắt đẫm lệ, vội vàng từ chối: “Không cần…”

Lúc này Thẩm Dục mới cho phép nàng tuỳ ý áp sát cơ thể mềm mại nóng bỏng lên người mình.

Để nàng nắm chặt hắn như nắm được cọng rơm cứu mạng.

Thẩm Dục không đưa người trở về Hương Thù Uyển mà bế thẳng vào một gian mật thất.

Nước mát rót vào miệng khiến Tri Ngu dần dần tỉnh táo lại đôi chút.

Nhưng thà rằng đừng tỉnh táo còn hơn.

Bởi so với chìm đắm trong vô thức, nàng càng không muốn có bản thân có ý thức rõ ràng để trải nghiệm dụ.c vọ.ng do cánh hoa mang lại.

Cũng không muốn nhìn thấy ngón tay mình dán vào lòng người khác.

Những nơi vừa vu.ốt ve qua thật sự khiến người ta lưu luyến vô cùng.

Bụng dưới săn sắc và tấm lưng rộng lớn của đối phương khiến người khác hận không thể khảm ngón tay vào cơ thể cường tráng đó.

Trên tường có một tấm gương phản chiếu tất cả.

Trong gương, khuôn mặt từng trải qua hỉ nộ ái ố kia chưa từng có dáng vẻ tham lam khao khát, mê hoặc đắm chìm như hiện tại…

Một số cảm xúc sa đoạ khiến nàng không dám đối diện với chính mình.

Đột nhiên nàng rời mắt đi, muốn lặng lẽ rụt tay về, lại phát hiện người nam nhân dường như không để ý đến mình, chỉ tuỳ tiện chọn đồ vật trong tủ tường.

Bên trong là những viên ngọc đủ các kích thước lớn nhỏ.

“Đây là một mật thất do tể tướng tiền triều từng sống ở đây để lại, nhưng các dụng cụ bên trong đều đã được thay mới…”

Thẩm Dục thoáng dừng lại, lấy ra một viên ngọc trong suốt, chậm rãi nói: “Những thứ này đủ khiến nàng hài lòng.”

Hắn cảm thấy những thứ này hơi kỳ lạ, nhưng cũng có sự sạch sẽ cố chấp nên đã sai người chế tạo lại toàn bộ.

Tri Ngu dần hiểu ra công dụng của những viên ngọc này trong lời giải thích của hắn, suy nghĩ trong đầu càng hỗn loạn hơn.

Nhìn quanh bốn phía, những viên ngọc này đều tinh xảo kỳ lạ.

Có lẽ để giữ lại hình dáng phù hợp nhất của ngọc, các chi tiết chạm khắc trên bề mặt ngọc cũng được giữ lại, khiến người nam nhân trông có vẻ thanh cao như gió mát trăng thanh trước mắt cầm những đồ vật như vậy, khiến người ta càng mặt đỏ tai hồng.

Hắn sưu tầm lồng chim, xiềng xích, ngay cả những đồ vật như vậy cũng tò mò mang về sưu tầm…

Ý thức còn sót lại của Tri Ngu từ chối theo bản năng.

“Không muốn những thứ này…”

Thẩm Dục chăm chú nhìn vào đôi mắt mờ sương của nàng, giọng điệu càng u ám hơn: “Nàng không muốn những thứ này, vậy nàng muốn gì?”

Tri Ngu gần như sắp khóc đến nơi.

Trong lúc khó chịu chỉ có thể nắm lấy tay hắn, mơ hồ lặp lại những lời vừa rồi: “Không muốn những thứ này…”

Bàn tay người nam nhân thon dài, khớp xương rõ ràng, ngón tay ấm áp, dù chỉ ngắm nhìn thôi cũng đã đẹp đến nao lòng.

Ánh mắt Thẩm Dục tối tăm, sâu không thấy đáy, chẳng có vẻ gì là hài lòng.

Chuyện gì cũng quen thói làm nũng.

Ngay cả trong tình huống cấp bách như vậy cũng làm nũng đến mức chỉ chịu chọn ngón tay.

Trong trạng thái cảm xúc khó phân biệt này, đột nhiên hắn muốn để nàng tự làm.

Người nam nhân không phải không biết chủ động.

Nhưng lúc này, một ý nghĩ kỳ lạ khiến hắn mong chờ không rõ từ đâu trỗi dậy trong bóng tối.

Dù đã nhận được sự phối hợp đến tận cùng.

Nửa canh giờ sau, Tri Ngu như được giải phóng khỏi tác dụng của Ngũ Sắc Yên, cơ thể vẫn mềm nhũn đến mức gần như không thể tự đi được.

Thẩm Dục bế nàng lên, khi sắp bước ra khỏi mật thất, đột nhiên nàng mới nhớ ra chuyện gì đó, giọng nói như tiếng muỗi kêu: “Có cần thay quần áo không…”

Đối phương chỉ thờ ơ đáp lời nàng: “Ướt áo lót bên trong, không ai nhìn ra đâu.”

Câu trả lời này không khỏi khiến Tri Ngu nhớ lại tình hình vừa rồi, nghĩ đến việc vì sao áo lót trong của hắn lại ướt…

Nàng đỏ mặt, cắn môi, gần như không còn sức lực nào để che giấu, chỉ cảm thấy cơ thể mất nước nghiêm trọng, giống như con cá mắc cạn.

“Như vậy… như vậy là đủ rồi…”

Nàng gần như chẳng còn dũng khí để đối diện với người nam nhân trước mặt.

Nhưng Thẩm Dục thấy vậy chỉ cười khẩy một tiếng.

“Mới vậy mà đã chịu không nổi rồi sao?”

Giọng hắn càng trở nên khó đoán: “Chẳng phải đã cảnh cáo nàng rồi sao? Màu sắc của Ngũ Sắc Yên càng đậm thì hiệu quả càng mạnh.”

Tri Ngu nghe vậy thì hơi khó hiểu, lúc này mới nghe thấy giọng nói trầm thấp của đối phương: “Đây mới chỉ là vòng đầu tiên.”

Thẩm Dục đã cố gắng hết sức để nàng cảm thấy chuyện này không quá nhàm chán rồi.

Giờ mà đã mệt mỏi đến vậy…

Vậy thì bốn vòng còn lại sắp phát tác thì phải làm sao đây?

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.