Lại đợi thêm chừng một khắc.
Bạch Tịch khẽ vén rèm xe lên, kín đáo lắc đầu với người bên trong.
Gương mặt của Thẩm Dục khó đoán, mân mê chén trà đã cạn trong tay, ngón tay trắng bệch vén rèm cửa sổ bên cạnh, ánh mắt âm u lướt qua đám đông bên ngoài đang dần thưa thớt.
Bên tai vang lên giọng điệu trêu chọc của Tông Giác.
“Thật bất ngờ, lần này Bạc Nhiên… lại tính sai rồi.”
Vì quá tự tin nên vẫn luôn đợi con mồi béo bở tự mình đưa tới cửa.
Nhưng lần này lại thực sự để nó trốn thoát.
Đối với chuyện này, Thẩm Dục không hề lộ chút cảm xúc nào.
Dù sao đối với hắn mà nói.
Đây… đúng là lần đầu tiên.
Sau khi hồi phủ, thuộc hạ của Thẩm Dục lần lượt trở về, dần dần tổng hợp lại một số tin tức.
Nơi thuyền chìm có người lặn xuống vớt, thế nhưng không vớt được gì, chỉ còn lại chút tàn dư của người giấy vì ngâm trong nước mà dính vào ván thuyền.
Cũng có người thấy Nhứ Nhứ sau khi thuyền chìm thì liên tục ra vào Tri gia.
Tuy Tri gia có tai mắt của Thẩm Dục, nhưng đối phương không được phép đến gần hậu viện, chỉ mơ hồ biết được dường như phu nhân đã dặn người nhà không được làm ầm ĩ, chỉ luôn ở trong phòng âm thầm dưỡng bệnh.
Người phía sau lại đến Tri gia thăm dò mấy lần, xác nhận rằng phu nhân thực sự từng xuất hiện tại Tri gia.
Thẩm Dục nghe xong cũng không có phản ứng gì.
Tuy không biết vì sao nàng thay đổi ý định tạm thời không rời
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tac-thanh-cho-phu-quan-voi-bach-nguyet-quang-cua-han/2759257/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.