Tri Ngu lấy trâm cài tóc ra, lại gỡ chiếc ngọc quan xuống.
Mái tóc đen nhánh xoã tung xuống khiến vẻ lạnh lùng chính trực ban đầu của đối phương tăng thêm vài phần tà mị.
Giữa đôi mày thanh tú ẩn hiện vẻ yêu diễm quyến rũ khiến người ta sa đọa.
Tri Ngu nghe thấy giọng trầm khàn của hắn, nói “Đừng động” thì chỉ cảm thấy vành tai hơi tê dại.
Hai bàn tay nắm chặt lấy tay vịn ghế chạm khắc hoa văn dây leo như ý, cố gắng kiềm chế sự thôi thúc muốn khép chặt hai đầu gối lại.
Chính vì sợi xích trên chân khó tháo gỡ nên mới phải phối hợp nhịp nhàng.
Nhưng đúng lúc này Thẩm Dục ghé khuôn mặt cấm dục lại gần khiến Tri Ngu thật sự có chút không biết làm sao.
Muốn ngăn cản cũng không được, mà không ngăn cản cũng không xong.
Chỉ sợ làm chậm trễ tiến độ mở khoá hoa sen của hắn, đến lúc đó hắn đang tốt bụng giúp đỡ còn nàng lại trở thành kẻ cản trở.
Thật sự thì vị trí này khó tiếp cận, nhưng nếu giờ còn e ngại, chỉ sợ nàng khẽ động một chút thì sợi xích nhỏ này sẽ càng siết chặt hơn.
Đến lúc đó bị siết chặt đến mức da thịt bong tróc, thêm vào đó có thể sẽ dẫn đến sợi xích nhỏ cùng cứa sâu vào trong da thịt.
Cho nên khi Thẩm Dục dùng miệng ngậm lấy khoá hoa sen kia, thậm chí Tri Ngu cảm thấy ở vị trí mềm mại nào đó bị sống mũi cao thẳng của đối phương chạm vào.
Nhưng dù như vậy vẫn chưa đủ.
Để răng có thể khớp với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tac-thanh-cho-phu-quan-voi-bach-nguyet-quang-cua-han/2759264/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.