🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Buổi sáng, đám người hầu ra vào thu dọn, Tri Ngu bèn giả vờ uể oải, nằm lì trên giường không dậy.

Sau khi thất bại trong việc lén nhìn cơ thể đối phương, khó khăn lắm nàng mới mặt dày nằm thêm một hai canh giờ nữa, chờ đến lúc không có ai, nàng vội vàng đẩy hết chăn nệm trên giường ra, tỉ mỉ kiểm tra từng ngóc ngách ở bốn góc.

Cho đến khi ở góc giường phía trong, Tri Ngu phát hiện ra một tấm ván gỗ có thể di chuyển được.

Cấu trúc tấm ván này rất kỳ lạ, chỉ cần tháo một miếng này ra là có thể tháo được các miếng phía sau.

Đến khi tháo hết, Tri Ngu mới phát hiện bên dưới là một mặt đá nhẵn nhụi, không tìm ra một khe hở nào.

Nàng đang khó hiểu thì chợt nghe thấy tiếng động bên ngoài.

Trong lòng Tri Ngu nghi ngờ, đang định kêu đám người hầu tạm thời đừng vào phòng thì đột nhiên nghe thấy Bạch Tịch ở bên ngoài khẽ nói.

“Cả buổi sáng phu nhân đều ở trong phòng của lang quân, chẳng lẽ muốn lấy vật gì quan trọng trong phòng lang quân sao?”

Không phải Bạch Tịch cố tình nhằm vào nàng, mà là mục đích của phu nhân quá rõ ràng.

Chẳng khác nào kẻ sắp chết đuối nhưng vẫn cố gắng vùng vẫy, dù biết không thể thoát khỏi.

Hoặc có thể nói, theo vẻ nhút nhát trước đây của phu nhân, không có lý do gì mà nàng lại dám lập tức leo lên giường lang quân, hơn nữa còn ở lì đến tận nửa ngày hôm nay nữa.

Đêm qua Bạch Tịch không ngăn cản là bởi vì ít nhiều cũng hiểu rõ chủ nhân nhà mình.

Việc Thẩm Dục dung túng nàng, phần lớn cũng đã nhìn ra những hành động đáng ngờ này của nàng, muốn biết tiếp theo nàng còn muốn làm gì.

Tri Ngu ở trong phòng nghe thấy tiếng Bạch Tịch thì tim đập thình thịch, rồi theo khe cửa nhìn ra liền thấy một bóng dáng quen thuộc.

Thường ngày vào giờ này, đa phần Thẩm Dục đều bận rộn ở bên ngoài.

Sao hắn lại trở về vào lúc này?

Quả nhiên, những trò vụng về đêm qua căn bản không thể qua được mắt hắn, e rằng hắn cũng đã sinh nghi với nàng rồi.

Vậy nên…

Đây là phòng ngủ của Thẩm Dục nên nàng không có tư cách ngăn cản hắn vào.

Chỉ cần bước thêm một bước, bên trong chính là giường ngủ của hắn, hắn muốn vào thì vào, nàng càng không có lý do gì để ngăn cản hắn trở về giường của mình, từ đó phát hiện ra mọi chuyện.

Nàng nén sự căng thẳng trong đáy mắt, nhanh chân bước đến bên giường ghép những tấm ván gỗ lại.

Nhưng thời gian không đủ.

Những thứ lộn xộn bên trên như đệm, ga trải giường, thậm chí cả chăn gối, một khi bị Thẩm Dục bắt gặp cảnh nàng đang thu dọn, có lẽ ngược lại khiến hắn nghĩ rằng có người đang nhòm ngó những chuyện riêng tư của hắn.

Vậy nên Tri Ngu giật vội hai cái rồi từ bỏ hẳn ý định thu dọn, thay vào đó, nàng cởi giày cởi tất trèo lên giường, sau đó buông rèm xuống.

Đến khi Thẩm Dục bước chân vào phòng, lập tức nhìn thấy tấm rèm vẫn buông xuống giống như lúc sáng hắn rời đi.

Nghe tiếng bước chân của hắn, động tĩnh khẽ khàng phía sau rèm bỗng dừng lại ngay lập tức.

Phía sau tấm rèm là giọng nói nghẹn ngào của nữ tử, ngăn cản hắn không được đến gần.

Thẩm Dục cúi đầu nhìn thấy một góc chăn mỏng rũ xuống bên ngoài rèm.

Ánh mắt hắn trầm xuống, chậm rãi lên tiếng: “Nàng đang làm gì vậy?”

Lời nói thì thản nhiên, nhưng chân hắn đã tiến lại gần.

Sau lớp rèm, những động tĩnh của đối phương càng trở nên gấp gáp hơn.

Thẩm Dục khẽ nheo mắt, không chút do dự vươn tay nắm lấy tấm rèm dày.

Nhưng ngay khoảnh khắc rèm được vén lên, Thẩm Dục lại nhìn thấy tấm lưng trắng ngần cùng với hõm eo thon thả ẩn hiện dưới lớp chăn…

Nữ tử trên giường khẽ “ưm” một tiếng, tay vội vàng ôm chặt vạt áo trước ngực.

Trong cơn hoảng loạn, ngay cả đường cong bên sườn cũng không được che chắn kín kẽ, chỉ bối rối quay đầu lại, giọng nói run rẩy yếu ớt nói: “Ra… ra ngoài…”

Nàng không cho hắn nhìn, vành tai đỏ ửng, đặt bàn tay nhỏ nhắn mềm mại lên vai hắn, đẩy hắn ra khỏi phạm vi chiếc rèm.

Ngay khi tấm rèm khép lại lần nữa.

Tri Ngu không kịp xoa xoa những vết nổi da gà trên cánh tay trắng như tuyết, chỉ vội vàng cúi người, kéo một lớp đệm che lên chỗ ván gỗ bị lộ ra.

Lúc này tảng đá lớn trong lòng mới hoàn toàn rơi xuống.

Nửa khắc sau, Tri Ngu ngồi trên ghế, nghiêng người dựa vào một bên tay vịn, gương mặt vẫn còn ửng hồng.

Khi các tỳ nữ cúi người thu dọn, nàng khẽ nói: “Vừa nãy uống nước hơi vội, không cẩn thận… làm ướt cả người rồi rớt ra giường rồi.”

Thẩm Dục ngước mắt nhìn, tự nhiên cũng thấy chỗ bị bẩn trên giường.

Thậm chí còn quá đáng hơn nữa, có một chiếc bát nhỏ úp ngược trên gối, chiếc thìa ngọc cũng ướt sũng rơi ở một bên.

Trong lúc nhất thời không biết bát thìa bẩn hơn hay là giường chiếu bẩn hơn.

Đối với người mắc bệnh sạch sẽ thì khung cảnh bừa bộn này thật sự là một sự xúc phạm thị giác.

“Nàng lại ăn uống ở trên giường?”

Tri Ngu: “Không… không được sao.”

Sắc mặt của nam nhân trở nên khó coi.

Nếu bị ốm, đi lại bất tiện nên uống vài ngụm thuốc trên giường cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng ngay cả việc ăn mấy món đồ ăn vặt này cũng phải ăn trên giường, dù không làm đổ, nhưng những vụn bánh và nước thuốc bắn lên chăn gối sạch sẽ thì vốn dĩ không thể chấp nhận được.

Đặc biệt là nàng còn làm đổ cả một bát sữa hoa hồng, e rằng không thể dùng chiếc giường đó được nữa rồi.

Đương nhiên Tri Ngu không có lựa chọn nào khác.

Sau khi cố gắng che đậy sự chột dạ, nhìn cảnh tượng bừa bộn trên giường, trong lòng Tri Ngu hơi áy náy, vừa định lên tiếng thì tỳ nữ đã mang gối của Thẩm Dục đến hỏi.

Thẩm Dục chỉ lạnh nhạt nói một câu “Vứt đi” mà không nhìn thêm một cái nào nữa.

Mà chiếc gối đó không hề bẩn, rõ ràng vẫn rất sạch sẽ, chỉ có gối của nàng mới bẩn…

Mặt Tri Ngu lập tức đỏ bừng, giống như phạm sai lầm nên không dám nói gì thêm.

Chuyện ban ngày cứ thế mà qua loa cho xong.

Đêm đến, khi Thẩm Dục trở về, phát hiện mỹ nhân kia vẫn chưa đến.

Vừa thoáng qua trong đầu, hiện ra hình ảnh nữ tử với làn da trắng mịn màng, ẩn hiện sau lớp rèm tối, tỏa ra vầng sáng quyến rũ.

Khi bị hắn bất ngờ bắt gặp, làn da ngượng ngùng hơi ửng hồng, những đường cong mềm mại dưới vạt áo cũng run rẩy theo.

Bởi vì luống cuống nên nàng hoàn toàn không thể che chắn được thứ mềm mại, quyến rũ đó.

Thẩm Dục nhấp một ngụm trà, mặc kệ dòng nước lạnh lẽo khẽ trượt xuống yết hầu, mấy chén nước lạnh vào bụng cũng không xoa dịu được cơn nóng rực đang dâng cao.

Khi tỳ nữ đến châm trà, lập tức nghe thấy lang quân thản nhiên hỏi một câu: “Phu nhân… vẫn chưa tắm xong sao?”

Tỳ nữ nghi ngờ: “Tối nay phu nhân không qua ạ.”

Động tác cầm chén trà của Thẩm Dục khẽ khựng lại, đáy mắt hắn lộ vẻ suy tư, rồi không hỏi thêm nữa, trực tiếp bảo đối phương lui xuống.

Mấy ngày nay, Hương Thù Uyển dần yên tĩnh trở lại.

Bởi vì làm bẩn giường của Thẩm Dục nên dù Tri Ngu có mặt dày đến đâu cũng không dám đến gần hắn trong những ngày này.

Thậm chí chỉ cần nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng dò xét của hắn, nàng đã cảm thấy lạnh cả sống lưng.

Đặc biệt là… cảnh bừa bộn đó vốn không phải là chủ ý của nàng.

Mấy ngày nay nàng cố tình đi dạo hết mọi ngóc ngách trong phủ.

Sau hai ba ngày, Tri Ngu càng hiểu rõ hơn về địa hình trong phủ, bắt đầu âm thầm tính toán cho những bước đi tiếp theo.

Theo tiến độ hiện tại, dù đã nhanh chóng tiếp cận nhưng tiến triển này vẫn quá chậm.

Tri Ngu muốn nhanh hơn nữa.

Bởi vì chuyến đi săn mùa xuân đã được ấn định rồi.

Với địa vị hiện tại của Thẩm Dục bên cạnh Hoàng đế, việc hắn không tham gia là điều không thể.

Vậy nên việc ngăn cản hắn tham gia là không thể nào, chỉ có thể trước khi mọi chuyện xảy ra, ít nhất phải nghĩ cách đưa ra một vài bằng chứng có sức nặng để ly gián mối quan hệ giữa hắn và Tông Giác.

Nhưng ngay từ đầu, nàng đã xử lý mối quan hệ với Thẩm Dục rất tệ.

Tri Ngu càng nản lòng hơn, chỉ cảm thấy với thân phận của mình mà làm những chuyện này thật sự quá khó.

Đi dạo nhiều khiến chân hơi nhức mỏi, trong phủ chỉ còn lại phía bắc là nàng chưa từng đi qua.

Tri Ngu đi dọc theo hành lang uốn lượn để trở về.

Nhưng nào ngờ hôm nay lại xui xẻo như vậy, khi được nửa đường, nàng bất ngờ gặp Thẩm Dục vừa về phủ.

Trong lòng Tri Ngu hơi hồi hộp, lúc này còn chưa muốn đối đầu trực diện với hắn, chỉ hơi siết chặt chiếc quạt nhỏ rồi cúi đầu vội vã bước đi.

Phía trước không xa có một lối rẽ trái, đi qua cánh cổng hình trăng khuyết là đến khu vườn bên ngoài.

Tri Ngu không do dự rẽ trái ngay khi lướt qua người hắn.

Sau khi quay người, Tri Ngu hoàn toàn không thấy bóng dáng của đối phương ở sau lưng nữa mới thở phào nhẹ nhõm.

Nàng vừa định thả lỏng bước chân, nhưng không ngờ, tiếng bước chân đó không hề đi xa mà lại nặng nề ngay sau lưng nàng.

Gương mặt Tri Ngu cứng đờ, vội vàng bước nhanh hơn.

Nhưng người phía sau còn nhanh hơn nàng.

Nàng vừa theo phản xạ quay người lại, còn chưa kịp cất tiếng run rẩy chất vấn thì đã bị hắn ấn mạnh vào góc tường bên cổng hình trăng khuyết.

Đôi môi nhỏ hé mở chưa kịp phát ra âm thanh đã bị nam nhân cúi xuống mạnh mẽ hôn lấy đôi môi mềm mại như cánh hoa.

Đầu óc Tri Ngu trở nên trống rỗng.

Ngũ Sắc Yên, xuân dược, hay là do trời tối nên nhận nhầm người…

Những tình huống này hoàn toàn không xảy ra.

Nụ hôn quấn quýt trong miệng, sự mãnh liệt của nó chẳng hề thua kém bất cứ lần nào.

Gương mặt mỹ nhân dần ửng hồng, nàng ngửa chiếc cổ trắng ngần ra phía sau gần như không còn sức chống đỡ.

Chỉ đến khi nụ hôn sâu kết thúc, Tri Ngu vẫn còn thở d.ốc, tim đập thình thịch như trống đập.

Thẩm Dục khẽ “chậc” một tiếng, khàn giọng ghé sát vào tai nàng: “Gan lớn thật.”

Đôi mắt của Tri Ngu hơi ướt át, nhìn vết máu ở khoé miệng hắn bị nàng vội vàng cắn rách mà không biết phải làm sao.

Giọng điệu của đối phương trở nên khó hiểu: “Nhất định phải ăn ở trên giường như vậy sao?”

Ngón tay hắn cuốn lấy một lọn tóc mềm mại bên thái dương của nàng, thật sự không hiểu nếu nàng đã muốn quyến rũ hắn, tại sao lại bỏ dở giữa chừng?

Mấy ngày nay, bề ngoài hắn tỏ ra như không có chuyện gì.

Nhưng mỗi khi ngồi trên ghế uống trà, hắn đều cảm thấy thật sự hoang đường và khó hiểu.

Không phải là không đoán ra nàng có mưu đồ khác.

Chỉ vì hắn không thể chịu được việc nàng lại ăn uống trên giường hắn, mà nàng lại có thể bỏ dở cả việc quan trọng…

Người như nàng mà làm gián điệp thì thật sự quá vô dụng.

Thân hình của Tri Ngu vốn đã nhỏ bé hơn hắn nhiều, lại bị hắn dồn vào góc tường này, dường như hoàn toàn không có chỗ nào để trốn thoát.

Hắn còn trưng ra vẻ mặt rất bất mãn, cứ như việc nàng trốn tránh vẫn chưa đủ, nhất định phải đuổi theo để trách tội.

Vốn dĩ nàng không có lý do gì để tức giận.

Chỉ là bị hắn không nói lời nào mà đã chặn miệng trêu đùa môi lưỡi quấn quýt, dù giãy dụa thế nào cũng không thể thoát.

Cắn hắn một cái còn cảm thấy sợ.

Vừa tủi thân vừa tức giận, nàng bỗng nổi đoá.

Dù cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, nhưng vì bị hôn đến mềm nhũn cả người, hơi thở còn chưa ổn định cho nên giọng điệu trách mắng hắn lại giống như đang hờn dỗi hơn.

“Chàng… cũng đâu phải chàng chưa từng làm bẩn…”

Trong thời gian đó, rõ ràng chính hắn đã làm bẩn không biết bao nhiêu lần.

Những ký ức bị nàng cố ý chôn vùi bỗng hiện lên trong đầu, khiến gò má nàng càng nóng bừng hơn.

Lần tệ nhất không chỉ trên chăn đệm, trên khăn gối, mà trên đùi, bụng dưới và cả những chỗ khác của nàng…

Rõ ràng thứ tanh nồng nhớp nháp đó còn khó coi hơn nhiều so với sữa hoa hồng ngọt ngào này.

Dựa vào đâu mà hắn trách nàng làm bẩn giường hắn?

Chỉ đến khi câu phản bác sắc bén mà nàng vất vả lắm mới nghĩ ra được thốt ra khỏi miệng, nàng mới nhận ra có điều không ổn.

Đó là giường của Thẩm Dục, hắn tự làm bẩn và nàng làm bẩn… là hai chuyện khác nhau.

Hơn nữa, hai kiểu làm bẩn cũng mang ý nghĩa khác nhau.

Nhưng lời đã nói ra, nàng tự giận bản thân vụng về, cái tật không biết cãi nhau của nàng lại lộ rõ vào lúc này.

Dường như Thẩm Dục không muốn phản bác lại, nhưng thật sự cũng suy nghĩ lại lời nói của nàng.

Hắn nhìn nàng với vẻ mặt âm trầm khó đoán, ngón tay cái vu.ốt ve làn da mềm mại ửng hồng trên má nàng, tất nhiên cũng nghĩ đến chuyện nàng vừa đề cập đến.

Xem ra, hoá ra trước đây hắn cũng chỉ là kẻ giả vờ sạch sẽ mà thôi.

Dù sao thì hắn rất thích những giọt mồ hôi trên xương quai xanh và chiếc cổ trắng ngần của nàng…

Ánh mắt của Thẩm Dục trầm xuống, nhìn vào đôi môi đỏ mọng sưng tấy của nàng sau nụ hôn vừa rồi, chậm rãi đáp lời nàng: “Ngoài cái đó ra thì được.”

Tri Ngu khẽ ngẩn người, sau đó hiểu ra ý hắn, gương mặt lập tức đỏ bừng.

Hắn… đường đường là nam chính, sao có thể vô liêm sỉ như vậy?

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.