Sau khi Tri Ngu rời đi, đi ra ngoài không lâu lại chạm mặt Thanh Hòa vẫn chưa đi xa.
Nàng bước tới, không khỏi vì chuyện lần trước ở bên ao cá chép gấm, đối phương không chút do dự xuống nước cứu Thẩm Trăn mà cảm ơn Thanh Hòa.
“Không cần cảm ơn.”
Thanh Hòa cong môi cười: “Có điều chuyện ngươi hai lần ngáng đường ta, ta cần phải nói chuyện cho ra lẽ với ngươi mới được…”
Tri Ngu vừa định giải thích với nàng ấy, nhưng khi nghe đến từ “hai lần”, mí mắt không khỏi nhảy một cái.
Lần đầu thì nàng biết, nhưng lần thứ hai ngáng đường chỉ có thể là…
Lòng Tri Ngu hơi lạnh lẽo, có chút khó tin.
Ngay sau đó, Thanh Hòa đột ngột giơ một con dao găm kề vào cổ Tri Ngu.
“Chúng ta cứ nói thẳng cho rõ ràng đi.”
Thanh Hòa ẩn ý lên tiếng, nói những lời chỉ có hai người họ mới hiểu: “Ta hợp tác với những người đó là để tuân theo ý chỉ của phụ hoàng ngầm giúp đỡ Thẩm Dục, còn ngươi thì sao?”
“Ngươi chắc ngươi sẽ không giống ta chứ?”
Người trong hoàng thất của bọn họ, ngoại trừ Đại hoàng tử đã mất mạng thì gần như không ai là kẻ ngu ngốc thật sự cả.
Ấn tượng duy nhất của Tri Ngu về công chúa Thanh Hòa trong sách là, từ đầu đến cuối, đối phương gần như luôn là người đầu tiên đứng ra ủng hộ Thẩm Dục, và chưa từng một lần đứng sai phe.
Nàng ấy gần như cũng là người có vận may tốt nhất trong truyện.
Tri Ngu cụp mắt nhìn ánh sáng chói lóa phản chiếu từ lưỡi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tac-thanh-cho-phu-quan-voi-bach-nguyet-quang-cua-han/2759276/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.