Sau khi về phủ, Tri Ngu vẫn cảm thấy chột dạ khó hiểu, muốn trở về Hương Thù Uyển nghỉ ngơi.
Buổi tối không thấy A Lam, mà là một tỳ nữ khác hầu hạ.
Vừa mới nghe tỳ nữ nhắc tới hôm nay dường như lang quân đã tạm thời ổn định được cục diện bên kia, Tri Ngu ngước mắt lên thì đúng lúc đó Thẩm Dục trở về.
Nàng theo bản năng muốn cụp mắt xuống tiếp tục đi về phía trước, lại nghe thấy Thẩm Dục không nhanh không chậm gọi nàng lại: “A Ngu.”
Tri Ngu đành phải dừng bước chân, chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn.
Dưới ánh đèn lồng tứ giác màu cam, toàn thân mỹ nhân được bao phủ bởi một tầng ánh sáng mông lung nhàn nhạt, dường như nàng ở bất cứ thời điểm nào, trong bất cứ khung cảnh nào, đều có một vẻ đẹp động lòng người khác biệt.
Từ bóng tối mờ mịt, dáng người cao lớn của nam nhân từng bước hiện ra, cho đến khi bước vào vùng sáng, khuôn mặt tuấn mỹ không chút gợn sóng mới thực sự lộ diện.
Hắn thản nhiên nắm lấy đầu ngón tay nàng, nhìn chăm chú vào đôi mắt mờ sương của nàng, sau khi khựng lại một chút, chậm rãi đưa lên môi chạm nhẹ, giọng nói nhàn nhạt: “Sao vừa thấy ta đã muốn đi?”
Trong đáy mắt Tri Ngu thoáng qua một tia hoảng loạn, dường như vốn đã chột dạ, lại dường như… bởi vì hắn hôn quá chuẩn xác, vừa vặn hôn lên vết sẹo ở đầu ngón trỏ tay phải của nàng.
Chờ đến khi vào trong nhà, đợi sau khi bảo người hầu lui xuống, Tri Ngu mới khẽ tiếng bắt đầu giải thích với Thẩm Dục.
“…Hôm nay ở bên ao cá chép, ta không cẩn thận bị ngã.”
“Cũng may được bệ hạ đỡ lấy, cho nên…”
Vẻ mặt Thẩm Dục không hề thay đổi, dường như đối với những điều nàng nói ra đều không bất ngờ.
“Ta biết.”
“Nhưng điều ta muốn nói không nói cái này…”
Thẩm Dục nói: “Cho ta xem đầu gối.”
Tri Ngu hơi khó hiểu, vén váy lên, lúc này mới phát hiện ban ngày mình va vào ghế đá, vậy mà lại bị bầm tím cả đầu gối.
Vậy mà nàng vẫn không hề phát giác.
Lúc này nhìn thấy, lập tức cảm thấy một cơn đau nhức chua xót dâng lên ở đầu gối.
“Khó trách cả buổi chiều ta đều cảm thấy chân rất khó chịu…”
Thẩm Dục giúp nàng bôi thuốc, mắt cụp xuống nói: “Ngày mai nàng không cần phải vào cung nữa.”
Tri Ngu: “Vì sao?”
“Ta đã chọn hai người thợ thêu tay nghề cực tốt, ngày mai có thể đưa vào cung giúp Thanh Hòa.”
Tri Ngu lập tức không đồng ý với chuyện này.
“Thứ công chúa thiếu không phải là thợ thêu…”
Rõ ràng đối phương coi Tri Ngu như bạn bè nên mới mời nàng cùng nhau giúp đỡ.
Nhưng thật lòng mà nói thì tay nghề của hai người họ còn không bằng một nửa của thợ thêu kia, dẫu vậy, đồ tự tay làm thể hiện thành ý hơn, mời Tri Ngu cũng chỉ là tiện có người bầu bạn mà thôi.
“Khó khăn lắm ta mới kết giao được một người bạn tốt như công chúa…”
Trong giọng Tri Ngu thoáng không nỡ.
Thẩm Dục nhìn kỹ vẻ mặt thất vọng của nàng, khó hiểu: “Thích Thanh Hòa đến vậy sao?”
Tri Ngu gật đầu: “Công chúa Thanh Hòa là một người vô cùng tốt.”
Dường như Thẩm Dục đã hiểu ra, giọng điệu khó dò nói: “Vậy cũng tốt, thêu xong phần còn lại rồi nói sau.”
…
Liên tiếp hai ngày, Tri Ngu ít nhiều gì cũng chạm mặt Tông Giác trong cung.
Nhưng đều chỉ là khẽ gật đầu, hoặc là Tri Ngu hành lễ với thân phận thần phụ, cũng không tiếp xúc nhiều.
Cho đến hôm nay, Tri Ngu gặp lại Tông Giác một lần nữa, nàng đang định hành lễ thì Tông Giác lại bật cười một tiếng.
Y nhắc nhở: “Hôm nay hướng đi của nàng sai rồi.”
Tri Ngu ngẩn người, nghe Tông Giác nói: “Ngày thường nàng vô tình gặp ta đều là hướng ra khỏi cung, nhưng hôm nay… nơi này là hướng đến cung điện của ta.”
Gương mặt mỹ nhân chợt nóng lên, dường như cũng không khỏi quẫn bách vì sự sơ ý của mình.
Tông Giác nhìn nàng chằm chằm, tò mò hỏi: “Có phải phu nhân có lời muốn nói với ta?”
Tri Ngu chần chừ một lát, gật đầu nói: “Vâng”.
“Thần phụ… có một bí mật muốn nói với bệ hạ.”
Tuy nói vậy, nhưng mấy ngày liền chạm mặt nàng đều chưa từng nhắc tới, có thể thấy bí mật này đã giằng xé trong lòng nàng rất lâu.
Tông Giác suy tư: “Phu nhân hãy theo ta.”
Thay vì bầu không khí trang trọng thường thấy, Tông Giác đưa Tri Ngu đến một gian điện vắng, mời nàng ngồi đối diện và tự tay pha một ấm trà thơm.
Nội thị từ từ hạ tấm rèm trúc ngăn cách xuống, vừa vặn che khuất tầm mắt người bên ngoài nhìn vào.
Tông Giác ngồi thẳng tao nhã, cũng không vội hỏi, chỉ mỉm cười: “Phu nhân mời uống trà.”
Tri Ngu thất thần uống một ngụm, hơi ngạc nhiên: “Đây là trà ngọt?”
Tông Giác nói: “Nghe nói các cô nương ở kinh thành đều thích uống loại trà hoa tươi pha mật ong này, phu nhân thích không?”
Tri Ngu không hiểu ý hắn, chỉ miễn cưỡng gật đầu, rồi tiếp tục nói: “Mấy ngày nay ta trằn trọc khó ngủ, cũng đã do dự rất lâu…”
Tông Giác đặt chén trà xuống rồi hỏi: “Là bí mật gì?”
Tri Ngu mím môi, các ngón tay siết chặt trong lòng bàn tay.
Nàng hạ thấp giọng nói: “Ta biết…”
“Bạc Nhiên luôn có lòng dạ khác với bệ hạ.”
Với thân phận là thê tử của Thẩm Dục, nàng có đủ chứng cứ để đánh lạc hướng.
Đợi khi nàng liệt kê ra từng cái một, như vậy Tông Giác sẽ cho rằng nàng phản bội Thẩm Dục, mà sau này Thẩm Dục cũng sẽ nghĩ như vậy, rằng nàng và Tông Giác đều phản bội hắn.
Khi cốt truyện phát triển đến bước này, Tri Ngu chính là một quân cờ quan trọng để ly gián giữa họ.
Sau một hồi trò chuyện bí mật, Tri Ngu khéo léo giảm dần giọng điệu, chỉ nói đến những điểm cần thiết rồi im lặng.
“Bạc Nhiên không muốn trung thành với bệ hạ, còn việc hắn có mưu đồ khác không thì thần phụ không dám chắc…”
Nàng nói như vậy, chỉ có thể khiến Tông Giác lưu lại ấn tượng Thẩm Dục bất trung.
Sau này khi đám triều thần muốn chỉ trích Thẩm Dục, y sẽ không còn bảo vệ Thẩm Dục nữa.
Thẩm Dục vốn không phải là người dễ bị người khác chèn ép, hắn tự có đường lui của riêng mình, nhưng cục diện lúc đó sẽ hoàn toàn khác…
Tông Giác nghe xong, chậm rãi mở miệng: “Phu nhân có biết xưa nay ta vốn đa nghi.”
“Nàng nói như vậy, về sau ta sẽ rất khó tin tưởng Bạc Nhiên nữa.”
Tri Ngu khẽ nói: “Thần phụ biết, cũng biết bệ hạ cũng sẽ nghi ngờ thần phụ…”
Tông Giác nói: “Đúng vậy.”
“Cho nên, ta cần thêm nhiều chứng cứ, không biết trong khoảng thời gian tới, phu nhân có thể nghĩ cách cung cấp cho trẫm không.”
Tri Ngu chần chừ một thoáng, đáp một tiếng “Có thể”.
“Thần phụ sẽ nghĩ cách lấy thêm chứng cứ từ chỗ Thẩm Dục.”
Chỉ đợi Tri Ngu rời đi, Quản Thọ mới lau mồ hôi trán, càng cảm thấy khó tin.
“Bệ hạ, bệ hạ thực sự tin nàng ta sao?”
Tông Giác vẫn duy trì tư thế ngồi đó, cười nhạt: “Nếu không thì sao?”
“Nếu không tin, làm sao lần sau nàng ấy còn đến tìm ta?”
“Luôn phải quan sát kỹ hơn mới biết nàng ấy có ý đồ gì khác với ta không…”
Quản Thọ: “…”
Cách làm của bệ hạ quả cao tay, nhưng hình như không cần thiết thì phải.
Một thời gian trôi qua.
Hầu như mỗi lần vào cung, Tri Ngu đều đến chỗ Thanh Hòa trước.
Sau khi dành chút thời gian giúp đỡ Thanh Hòa, Tri Ngu mới đến gặp Tông Giác để bàn chuyện.
Nhưng hôm nay Tông Giác lại đột nhiên hỏi nàng: “Nghe nói nàng luôn muốn hòa ly với Bạc Nhiên?”
“Tại sao?”
Trong mắt Tri Ngu thoáng vẻ khó hiểu: “… Sao bệ hạ lại biết?”
Nhưng nghĩ kỹ lại, Tông Giác âm thầm điều tra nàng cũng không phải không thể.
Những chuyện tỉ mỉ trong phủ có lẽ y không thể biết rõ ràng, nhưng chuyện nàng muốn hòa ly với Thẩm Dục lúc đó, ngay cả quận chúa Bảo Nguyệt cũng biết, Tông Giác chỉ cần hơi nghe ngóng thì cũng sẽ biết được.
Như vậy dường như cũng làm tăng khả năng Tri Ngu thực sự sẽ phản bội Thẩm Dục lên rất nhiều.
“Ta…”
Tông Giác ôn tồn nói trước khi nàng kịp thốt lời: “Ngay từ đầu nàng đã quyến rũ ta, có phải là có ý với ta không?”
Tri Ngu: “…”
Nàng ngẩn người, ánh mắt hơi né tránh, trong lúc hoảng loạn, tay áo lại vô ý làm đổ chén nước, ướt cả vạt váy.
Cuộc trò chuyện này không tiếp tục nữa, Tri Ngu vội vàng viện cớ váy bị ướt không nhiều để nhanh chóng rời đi.
Trên đường về phủ, trong lòng nàng không khỏi suy nghĩ, liệu Tông Giác có nhìn ra ý định ly gián của nàng không.
Nếu không, nàng còn chưa kịp làm gì, sao y đã có ý nghĩ như vậy?
Chẳng lẽ chuyện nàng lần đầu tiên nhận nhầm y, lại có thể khiến y nhớ mãi đến giờ sao…
Lòng nàng hoảng loạn, trước khi không thể xác định Tông Giác có nhìn thấu điều gì hay không, nàng vội vã về phủ điều chỉnh tâm trạng và tìm những lời lẽ có thể sẽ dùng đến, để tránh lần sau lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng đêm đó, dường như Thẩm Dục cuối cùng cũng không còn bận rộn nữa, sau khi vào giường lại bắt đầu quấn lấy nàng.
Chiếc áo lót trắng như tuyết trên người nàng trượt xuống vai, nửa kín nửa hở.
Nhưng chất liệu áo lót đã sớm bị hơi ẩm thấm ướt.
Những chỗ nàng cố gắng che đậy đều hơi lộ ra.
Mỹ nhân khép gối, hô hấp run rẩy: “Còn nửa tháng nữa thôi, thân thể sẽ khỏe lại…”
Trước kia nàng từng nhắc qua với hắn về việc cơ thể nàng cần phải điều dưỡng.
Và tất cả đều là vì muốn mang thai con của hắn.
Thẩm Dục đành phải rút ngón tay ra.
Ánh mắt hắn càng sâu thẳm: “Nàng giúp ta.”
Tri Ngu không biết.
Nhưng ngay sau đó liền phát hiện vật nào đó đột ngột nhô lên, khiến nàng khẽ run không ngừng.
“Đừng…”
Nam nhân ngậm vành tai nàng, giọng hơi khàn khàn.
Hắn chỉ làm ở bên ngoài.
Sẽ không cho vào bên trong.
Nhưng dù vậy, Tri Ngu vẫn cảm thấy toàn thân như bị bỏng rát dày vò không chịu nổi.
So với chuyện thực sự diễn ra thì chỉ hơi bớt khó chịu một chút, gần như không có khác biệt lớn.
Hai tỳ nữ gác đêm bên ngoài nghe thấy động tĩnh bên trong, không khỏi hơi ngẩn ra.
“Tình cảm của lang quân và phu nhân thật tốt…”
Gò má của tiểu tỳ nữ đỏ bừng, rõ ràng biết chút gì đó.
A Lam đứng bên cạnh pha một ấm trà nóng cho chủ tử, dường như nghĩ đến chuyện gì đó, khẽ lắc đầu: “Chuyện đó chưa chắc…”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.