Sắp đến sinh nhật hoàng đế.
Tông Giác muốn đón Thái thượng hoàng tử từ hành cung trở về, nhân cơ hội trong yến thọ của chính mình để bày tỏ lòng hiếu thuận.
Thái thượng hoàng sớm đã không còn năng lực để phản đối hay đồng ý điều gì, chưa đến mấy canh giờ, người đã được đưa trở về hoàng cung.
Như thường lệ, Tông Giác vẫn một mực thể hiện sự hiếu thuận của mình đối với Thái thượng hoàng.
Sau khi hạ triều, y đích thân bưng lấy chén thuốc trong tay cung nữ, ân cần đút cho Thái thượng hoàng từng ngụm một đến hết, thỉnh thoảng nhắc đến những chuyện năm xưa khi còn nhỏ, thậm chí cũng chẳng kiêng kị gì mà nói đến cả Đại hoàng huynh đã qua đời.
Thái thượng hoàng quả thật đã già đến hồ đồ, bất kể Tông Giác nói cái gì cũng không thể khơi dậy gợn sóng nào trong lòng đối phương.
Sau khi đút thuốc xong, Tông Giác dặn dò lão thái giám phải hầu hạ phụ hoàng chu toàn rồi mới quay người rời đi.
Lão thái giám vâng lời, tiến lên dùng khăn sạch lau vết thuốc màu nâu còn vương trên cằm Thái thượng hoàng, đột nhiên ánh mắt vốn vẫn mông lung vô định của Thái thượng hoàng lại như tìm được tiêu điểm, chậm rãi mở miệng.
“Ta nhớ ra tên đứa trẻ ấy rồi…”
Ánh mắt ông dừng nơi đỉnh trướng trống rỗng, chậm rãi thốt ra: “Đứa trẻ ấy tên là Thẩm Dục.”
Bước chân Tông Giác chợt khựng lại, đột ngột ngẩng đầu lên.
Y đứng đằng sau cửa sổ bên hông hành lang dài nhìn vào trong phòng, liền thấy lão thái giám đứng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tac-thanh-cho-phu-quan-voi-bach-nguyet-quang-cua-han/2759287/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.