Thẩm Dục sắp chết rồi.
Sau khi Thái thượng hoàng được lão đại phu dùng một vị thuốc kích thích làm cho tỉnh lại, liền chủ động đứng ra rửa sạch mọi tội danh trên người Thẩm Dục, khôi phục thân phận cho hắn.
Cuối cùng mất mấy tháng cũng nghênh đón Thẩm Dục hồi kinh.
Tâm trạng của Tông Giác thì không cần nói, mà từ đầu đến cuối Thẩm Dục chỉ lặng lẽ chấp nhận.
Thiết yến, khôi phục thân phận, ban thưởng phủ hoàng tử.
Thẩm Dục đều thuận theo tất cả quá trình diễn ra.
Thế nhưng đúng lúc đó, chỉ một trận phong hàn suýt chút nữa đã lấy đi mạng hắn.
“Thân thể hắn vốn đã chịu đủ giày vò, nội thương ngoại thương chồng chất, vậy mà lại chưa từng được chăm sóc tử tế lần nào.”
“Chỉ một trận phong hàn đột ngột đã trực tiếp đánh tan lớp vỏ bọc “thân thể khỏe mạnh” trước kia của hắn, vậy mà trong cơn mê man, hắn thế nào cũng không uống nổi thuốc…”
Nếu có thể lựa chọn, lúc này Thanh Hòa tuyệt đối không muốn đến nhìn Tri Ngu một cái.
Trong lòng nàng ấy đã hận Tri Ngu đến tận xương tủy.
Hận nàng phản bội tình nghĩa giữa họ, càng hận nàng đã làm tổn thương Thẩm Dục.
Nhưng cũng không còn cách nào khác, dù thế nào Thẩm Dục cũng không chịu uống thuốc, đại phu nói, thân thể hắn từng bị trọng thương, luôn sốt cao không dứt, lại không uống thuốc, nếu cứ tiếp tục không uống thuốc thì có nguy cơ điếc mù.
Ngay cả việc có giữ được mạng sống này hay không, cũng không chắc chắn.
Bởi vậy, khi Thanh Hòa nói “Thẩm Dục sắp chết rồi”, tuyệt đối không phải lời nói dọa dẫm.
“Điều đó không thể nào…”
Tri Ngu ngồi trên chiếc ghế, trong mắt tràn đầy vẻ hoang mang.
Nàng không biết mình sai ở đâu, nhưng Thẩm Dục nhất định sẽ không chết.
Có lẽ, hắn có thể tự mình vượt qua… cơn sốt cao này.
Ý nghĩ ấy chỉ mới thoáng qua trong đầu, Tri Ngu lại sợ hãi nhận ra dường như bản thân quá tàn nhẫn.
Nếu như hắn không vượt qua được thì sao?
Nếu thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sao?
Nàng dùng suy nghĩ như thế để an ủi bản thân mình để không tự trách, đương nhiên cũng là một cách vội vàng né tránh sự ích kỷ trong lòng mình.
“Ta mặc kệ ngươi có tin hay không, dù sao nếu Thẩm Dục mà chết, ta cũng sẽ không để ngươi sống!”
Thanh Hòa giận dữ nói.
Tri Ngu: “…”
Nàng nhìn ra được, Thanh Hòa trách nàng, nhưng căn bản sẽ không giết nàng.
Nếu đối phương thật có ý định ấy, e là đã ra tay từ sớm, đâu cần đợi đến hôm nay mới đến tìm nàng.
“Vậy trước khi giết ta, công chúa muốn ta làm gì?”
Thiếu nữ chủ động cho Thanh Hòa một bậc thang.
Thanh Hòa nghẹn họng nói: “Trước kia ngươi từng chăm sóc hắn, có phải sẽ có cách gì đó không?”
Có lẽ nàng ấy cũng đã nghe người khác nhắc đến.
Chắc là đang nói đến lần trước khi Thẩm Dục và Tri Ngu cùng nhau lăn xuống sườn dốc.
Lúc đó Thẩm Dục cũng bị thương, khi ấy Tri Ngu từng chăm sóc hắn một thời gian ở nhà người thợ săn.
Nhưng trên thực tế, khi đó Tri Ngu chẳng làm gì cả.
Tri Ngu nghĩ, nếu nàng cứ mặc kệ như thế, để Thẩm Dục chết đi như vậy, liệu có xảy ra biến cố nào còn tồi tệ hơn nữa không…
Nếu nàng ra tay giúp, chẳng phải lại tự khiến bản thân mình cuốn vào chuyện này một lần nữa hay sao?
Nhưng nghĩ lùi một bước, Tri Ngu cũng không phải chưa từng nghĩ đến việc sau này có lẽ sẽ còn gặp gỡ Thẩm Dục.
Vì nhiệm vụ mà đắc tội với những người này, tất nhiên nàng cũng đã sớm tính sẵn đường lui cho bản thân.
Nếu sau khi Thẩm Dục tỉnh lại thật sự muốn truy cứu nàng, nàng cũng sẽ tìm cách để chứng minh bản thân, gột rửa tội lỗi của mình một chút.
Sau một hồi cân nhắc, có lẽ là Tri Ngu cuối cùng không muốn sự tự do khó khăn lắm mới giành được lại nảy sinh biến cố, cũng có thể là vì đứng trước mặt Thanh Hòa, nàng vốn không còn lựa chọn nào khác, nàng vẫn theo nàng ấy rời đi.
“Giờ ngươi chỉ là đang chuộc tội thôi, đừng mong người khác sẽ tha thứ cho mình.”
Trên đường đi, dường như Thanh Hòa vẫn chưa nguôi giận, lớn tiếng cảnh cáo nữ tử luôn giữ im lặng.
Tri Ngu chỉ siết chặt tay áo, khẽ đáp một tiếng “Được”.
Dường như bất kể người khác trách mắng hay oán hận nàng ra sao, nàng đều có thể nhẫn nhịn chịu đựng.
Thanh Hòa không khỏi cúi đầu liếc nàng một cái, lập tức quay mặt sang hướng khác.
Tri Ngu được Thanh Hòa dẫn vào một phủ đệ xa lạ.
Nơi này so với Thẩm phủ trước đây của Thẩm Dục càng thêm uy nghi lộng lẫy, quy mô phủ đệ cũng lớn hơn hẳn.
Khi đến trước cửa một gian phòng, một thị vệ sắc mặt lạnh lùng trông thấy thiếu nữ theo sau Thanh Hòa thì bất ngờ giơ tay ngăn lại.
“Sao công chúa lại đưa nàng ta đến đây?”
Nơi này rõ ràng không phải chỗ mà ai cũng có thể tùy tiện ra vào.
Những người biết Tri Ngu, đương nhiên cũng biết nàng ta đã không còn là thê tử của chủ tử nhà mình.
Càng biết rõ, nữ nhân này từng vứt bỏ lang quân…
Thanh Hòa lạnh nhạt đáp: “Để nàng thử một lần xem sao.”
Hiện giờ, dĩ nhiên điều quan trọng nhất chính là làm sao để Thẩm Dục có thể uống được thuốc.
Còn những chuyện khác, sau này tính toán cũng không muộn.
Thanh Hòa dẫn Tri Ngu vào phòng, ra hiệu Tri Ngu tiến lên đút thuốc cho Thẩm Dục.
Dưới ánh mắt của những người xung quanh, Tri Ngu cũng chỉ có thể cầm lấy bát thuốc không biết đã sắc lần thứ mấy trên chiếc ghế cao, cố gắng đút vào miệng người đang nằm trên giường.
Hai mắt Thẩm Dục nhắm nghiền, hơi thở có vẻ yếu ớt.
Nhưng dù Tri Ngu cố gắng thử mở miệng của hắn hay dùng thìa đút thuốc vào miệng hắn đều không được.
Tri Ngu vừa thử vừa vô thức suy nghĩ một chút.
Nàng nhớ lại những lần trước đây, cũng không phải là mình chưa từng đút thuốc thành công cho Thẩm Dục khi hắn hôn mê.
Chẳng hạn như lần nàng hạ xuân dược cho Thẩm Dục, nàng đã đút thành công thuốc giải dược cho hắn.
Nhưng đó là khi nàng dùng miệng đút thuốc cho hắn…
Nàng đã quyết tâm muốn rời xa, cho nên nếu bọn họ còn như vậy thì sẽ không phù hợp.
Thanh Hòa đứng bên cạnh nhìn mà nhíu mày: “Rốt cuộc là ngươi có làm được không?”
“Nếu hắn mà không uống thuốc thì sẽ chết vì sốt mất.”
Mi mắt Tri Ngu khẽ run run, ánh mắt lướt nhanh qua khuôn mặt tiều tụy gầy gò của hắn, sao nàng không biết rằng tất cả mọi thứ đều là do nàng mà ra.
Nghe Thanh Hòa nói hắn sắp chết, và tận mắt nhìn thấy bộ dạng thoi thóp sắp chết của hắn, là hai cú sốc hoàn toàn khác nhau.
Nàng cố kìm nén những gợn sóng trong lòng, nhẹ nhàng nói với Thanh Hòa: “Vậy các người ra ngoài đi, để ta thử một lần.”
Thanh Hòa hỏi: “Ngươi muốn giở trò gì?”
Tri Ngu trả lời: “Không phải công chúa đã nói rồi sao, nếu không cứu sống được hắn thì ta cũng phải chôn theo.”
“Trước khi tìm đến ta, chắc hẳn công chúa đã thử hết mọi cách, nếu đã không còn lựa chọn nào khác, chi bằng để ta thử một lần đi.”
Đối với những người đứng bên ngoài như họ, đương nhiên có rất nhiều thời gian để từ từ nghi ngờ và tranh luận.
Nhưng đối với Thẩm Dục đang nằm đây, đã không còn nhiều thời gian nữa rồi.
Thanh Hòa nhìn Tri Ngu một cách đầy suy tư, không nói lời nào mà quay người bước ra khỏi phòng.
Trong phòng không có người khác.
Tri Ngu ngồi cạnh giường, lúc này mới thực sự nhìn kỹ Thẩm Dục, cảm thấy lồng ng.ực như bị những con côn trùng cắn xé rất khó chịu.
Vẻ mặt hắn rất tiều tụy, so với lần trước bị giáng làm dân thường, thì lần này còn nhợt nhạt tiều tụy hơn nhiều.
Cho dù là trong sách, khi hắn trải qua chuyện này cũng chịu không ít khổ sở.
Tri Ngu phát hiện trên mu bàn tay hắn lộ ra ngoài chăn dường như vẫn còn chút vết máu khô.
Nàng liền đứng dậy đi vắt một chiếc khăn ướt đến thử lau cho hắn, sau đó mới phát hiện những vết máu đó đều là những vết thương nhỏ li ti, dù có lau thì cũng chỉ lau được lớp bên ngoài.
Nghĩ đến tất cả những chuyện này đều có liên quan đến mình.
Tim Tri Ngu chợt nhói lên, nhưng nghĩ lại nếu không làm như vậy thì hắn sẽ không có cơ hội sống.
Nàng nghĩ, dù giờ làm gì cũng chỉ coi như là bù đắp những sai lầm trước đây của nàng.
Nàng không do dự nữa, thử ngậm một ngụm thuốc đã nguội cho vào miệng, rồi lại áp môi mình lên môi hắn, cố gắng mở miệng hắn ra.
Lúc đầu có không thuận lợi cho lắm, ngược lại còn khiến Tri Ngu uống mất hai ngụm thuốc.
Tri Ngu phát hiện dường như hắn trong cơn hôn mê không phối hợp lắm, hơn nữa còn ngậm thuốc trong miệng, cũng không tiện cho nàng đút thuốc.
Sau khi nuốt thuốc xuống, nàng dứt khoát trực tiếp áp môi mình lên, dùng lưỡi chống lại đôi môi mỏng có chút lạnh của đối phương.
Nước bọt vô tình khiến đôi môi khô khốc của hắn trở nên bóng ướt, làm cho sắc môi tái nhợt ấy như được điểm thêm một chút huyết sắc.
Nửa thân thể mềm mại của nàng gần như đè hẳn lên người đối phương, đầu lưỡi cố gắng len lỏi giữa khe hở môi đang khép kín.
Cuối cùng cũng chạm được vào bên trong, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua cánh môi hắn, rồi tiếp tục tìm cách mở hàm răng hắn.
Quá trình gấp gáp khiến Tri Ngu chẳng thể nghĩ nhiều, chỉ đành dùng cả hai tay nâng gò má nam nhân lên, thoạt nhìn tưởng chừng đơn giản, nhưng chỗ khó khăn lại nằm ở sự tỉ mỉ giữa môi và lưỡi, còn chưa kịp thành công mà người bị hao kiệt sức lực trước lại chính là nàng, nửa chừng đành tạm dừng nghỉ ngơi, tựa vào lồng ng.ực hắn mà thở gấp từng hơi, miễn cưỡng điều hòa hô hấp đang rối loạn.
Cũng may không ai nhìn thấy.
Nghĩ tới đây, Tri Ngu lấy hết can đảm, tiếp tục nhẹ nhàng cạy mở hàm răng hắn, sau khi cạy mở, đầu lưỡi khẽ chạm vào lưỡi hắn, sự thân mật đã lâu không trải qua khiến toàn thân nàng đột nhiên run lên.
Đột nhiên, Tri Ngu ý thức được điều gì đó, vội vàng lùi người lại phía sau.
Nàng vốn là muốn đút thuốc cho hắn… chứ đâu phải muốn hôn hắn.
Nếu đã thành công như vậy rồi, vậy thì những bước tiếp theo để đút thuốc, e là cũng chẳng thể khác những bước vừa rồi.
Tri Ngu chỉ đành tự nhủ với bản thân, đứng trên góc độ cứu người thì mọi hành động đều xuất phát từ tấm lòng từ bi của phụ mẫu.
Làm như vậy cũng chỉ là để đút thuốc, hoàn toàn khác với những lần quấn quýt triền miên môi lưỡi giao hoà trước đây.
Sau khi ép bản thân ổn định lại nhịp tim đang dồn dập, Tri Ngu cố gắng đè nén ý nghĩ muốn rút lui, vội vã ngậm lấy thuốc vào trong miệng một lần nữa…
Lần này, từng ngụm từng ngụm thuốc đưa vào miệng hắn một cách dễ dàng, môi và răng của nam nhân được tách ra nhẹ nhàng, sau đó đầu lưỡi mềm mại chạm vào đầu lưỡi hắn, kiên nhân mớm từng chút thuốc một.
Chỉ đến khi cả bát thuốc đã được đút hết, đôi môi của hai người đều đỏ đến lạ thường.
Tri Ngu vội vàng lau khóe môi mình, cũng giúp Thẩm Dục lau sạch những vết nước không rõ trên môi.
Nàng đang định đứng dậy, lại phát hiện khi nãy vì căng thẳng mà tay nàng đã siết lấy vạt áo hắn, khiến lớp áo lót duy nhất trên người hắn gần như bị kéo xộc xệch, lại luống cuống cúi người xuống, sửa sang lại y phục cho hắn.
Trước khi sự kiên nhẫn của Thanh Hòa mất hết, cuối cùng cửa phòng cũng được mở ra.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tri Ngu xuất hiện sau cánh cửa trông như đã bị vắt kiệt sức, khẽ nói: “Đã đút xong rồi…”
Thanh Hòa có chút không tin, nhưng sau khi vào phòng kiểm tra một lượt, thì thấy bát thuốc quả thực đã cạn, đôi môi của Thẩm Dục cũng không còn mím chặt như lúc nãy nữa.
Bất kể là thật hay giả, theo đơn thuốc mà lão đại phu kê, chậm nhất là chiều mai Thẩm Dục sẽ tỉnh lại, nghĩ rằng Tri Ngu cũng không cần phải nói dối.
“Cho dù không còn là phu quân của ngươi, thì cũng không thể đối xử dịu dàng với hắn một chút hay sao?”
Thanh Hòa liếc mắt nhìn nam nhân đang nằm trên giường, giọng điệu không khỏi phàn nàn: “Ngươi cũng không thổi thuốc cho nguội đi, xem miệng hắn bị bỏng rồi kìa.”
Tri Ngu nghe vậy liền thuận theo ánh mắt nàng ấy nhìn sang, ánh mắt như thiêu đốt.
Bề ngoài, nàng cũng chỉ có thể ngầm thừa nhận rằng môi hắn bị bỏng mà đỏ lên.
“Nếu không còn chuyện gì khác… thì ta xin phép cáo lui trước.”
Thanh Hòa vẫn không chịu tỏ ra hòa nhã với nàng, chỉ bảo Tri Ngu tự mình quay về rồi tự mình đóng cửa phòng lại, bàn tay không kìm được đặt lên ngực để che đi tiếng tim đập dồn dập vì chột dạ, đồng thời lên kế hoạch chuẩn bị vài thứ để có thể minh oan cho bản thân.
Nàng nghĩ, nếu hắn không so đo những những chuyện cũ thì thôi đi, nhưng nếu so đo …
Thì cơ hội sống sót mà vất vả lắm mới có được này, tuyệt đối không thể để Thẩm Dục vì hiểu lầm nàng mà trực tiếp hủy hoại mất.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.