Cùng lúc đó, Tông Giác ở trong ngục đang náo loạn đòi gặp hắn.
Thái giám đã truyền lời mấy lần, Thẩm Dục mới thong thả rửa sạch đôi tay, sau đó nhấc bước đi về phía địa lao.
Sau khi Tông Giác thấy hắn liền lớn tiếng mắng chửi thậm tệ.
“Có bản lĩnh thì giết ta đi, để cho thiên hạ đều biết, ngươi là thứ con hoang có dã tâm đoạt ngôi, lòng lang dạ thú!”
Thẩm Dục nghe y khàn giọng mắng xong, lại chỉ chậm rãi mở miệng: “Không vội, còn chưa đến đủ người.”
Tông Giác nghe vậy, lại dần thu lại vẻ giận dữ lúc nãy trên mặt.
Khi bọn hắn không cười lại giống nhau đến mấy phần.
“Lời này của ngươi là có ý gì?”
Tông Giác vừa nói, dường như chợt nghĩ đến điều gì: “Có phải ngươi vẫn còn ghi hận… cảm thấy năm đó ta đối xử với ngươi quá nhẫn tâm không?”
“Xin lỗi, Bạc Nhiên…”
Dường như Tông Giác chuyển biến cực nhanh, ngay cả giọng điệu cũng mang theo một chút hối hận.
“Năm đó nếu không phải vì ta còn nghĩ đến tình nghĩa cũ giữa hai ta, làm sao lại chỉ lưu đày ngươi thôi được?”
“Cho nên mới nói, ta đối với ngươi vẫn là thủ hạ lưu tình, lẽ nào trong lòng ngươi vẫn còn trách cứ ta sao?”
Thẩm Dục lặng lẽ quan sát gương mặt vô tội kia, không thay đổi sắc mặt: “Đương nhiên sẽ không trách ngươi.”
“Bởi vì đó là chuyện ta đã ngầm đồng ý xảy ra.”
Bị vu oan hãm hại, bị lưu đày, viết xuống tờ hưu thư ấy, hay thậm chí trên đường lưu đày còn cố ý chịu đủ mọi khổ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tac-thanh-cho-phu-quan-voi-bach-nguyet-quang-cua-han/2759298/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.