Đêm ấy, sau khi từ bên ngoài trở về tẩm cung, Tri Ngu dựa lưng vào trụ giường, thân thể vẫn còn run rẩy.
Mồ hôi thấm ướt cả người, dường như rất nóng bức, lại như đang chịu đựng một trận dày vò.
Mái tóc đen như mực tựa như vừa được vớt lên từ dòng nước, dính chặt vào chiếc cổ trắng ngần và trước ngực.
Cho dù có sợi nào vô tình vướng vào đầu lưỡi, nam nhân kia cũng không hề ghét bỏ.
Hắn như kẻ đói khát lâu ngày, tham lam đến mức dường như muốn nuốt trọn cả mái tóc và hương thơm ngọt ngào của nàng vào bụng.
Càng khiến thân thể nàng run rẩy dữ dội hơn.
Chính vào thời khắc ấy, Tri Ngu đã thuận lợi lấy được chiếc chìa khóa bên hông hắn.
Nên dù nửa đêm về sau, thân thể gần như bị dày vò đến mất nước, nàng vẫn cố cắn răng nhẫn nhịn, không dám để ai phát hiện.
…
Sau khi Thanh Hòa nhận được chìa khóa, âm thầm tính toán dẫn người đi cứu Tông Giác.
Nào ngờ lại bị thuộc hạ của Thẩm Dục bắt tại trận.
Dù Thanh Hòa sớm đã biết có người ẩn phục nơi này, nàng ấy vẫn không sợ hãi gì.
Nàng ấy vốn ỷ vào thân phận công chúa của mình cho nên xưa nay hành sự đều không kiêng nể gì.
Cho dù lần này thật sự phải trả giá, nàng ấy cũng không hề sợ hãi.
Bạch Tịch bước lên phía trước, nhặt lấy chiếc chìa khóa rơi trước mặt Thanh Hòa.
Rồi ngay trước mặt Thanh Hòa, cậu tra chìa vào ổ khóa, nhưng xoay thế nào cũng không mở được.
Cậu lạnh giọng nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tac-thanh-cho-phu-quan-voi-bach-nguyet-quang-cua-han/2759301/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.