Tri gia phạm tội từng bị bắt giam, hơn nữa trước khi thiên tử đăng cơ còn đắc tội với đối phương.
Sau khi an táng nữ nhi, cả nhà bỏ trốn đến nơi khác, chỉ còn mấy lão nô trung thành do tuổi tác đã cao không thể đi nổi, đành ở lại trông coi phủ đệ.
Những lão bộc mà Bạch Tịch tìm đến đều là những người từ nhỏ đã cùng Tri Ngu lớn lên.
Lúc đầu, những người này thấy Tri Ngu thì vô cùng kinh hãi.
Nhưng mỹ nhân sau rèm kia lại có thể nhận ra bọn họ trước khi họ kịp mở lời.
Sau đó, mấy lão bộc nhìn nhau hồi lâu, rồi làm theo lời dặn dò bên ngoài, nhắc đến vài chi tiết liên quan đến Tri Ngu.
Ngay cả những bí mật mà người ngoài cuộc không thể biết được, đối phương cũng đều có thể trả lời được.
“Ngô bá, đã nói là bí mật rồi, nếu ngươi còn dám nói ra ngoài, đừng trách ta lấy roi đánh ngươi.”
Dường như thiếu nữ rất xấu hổ.
Đợi những lão bộc ấy rời khỏi, lần lượt đến trước mặt thiên tử bẩm báo.
“Thật không ngờ, cô nương… cô nương vậy mà vẫn chưa chết…”
Ngô bá kia thề thốt nói: “Người bên trong đúng là cô nương.”
Thiên tử không lên tiếng, ngược lại, thái giám ngồị bên cạnh người – Xuân Hỉ khẽ mỉm cười với bọn họ: “Tri gia đã chết rồi, vị bên trong chỉ là người có dung mạo tương tự mà thôi.”
Sau khi căn dặn xong mọi chuyện, Xuân Hỉ đích thân tiễn những người kia ra ngoài, nhưng Ngô bá vẫn còn thì thầm.
“Nhưng ta lại cảm thấy người chết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tac-thanh-cho-phu-quan-voi-bach-nguyet-quang-cua-han/2759311/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.