Sau khi cung nhân dìu Tri Ngu về tẩm cung, lập tức mang một chậu nước nóng đến giúp nàng rửa sạch đôi chân.
Đôi bàn chân nhỏ nhắn, tròn trịa thả vào chậu nước, trông như búp sen trắng muốt, mềm mại nõn nà vừa hé nở dưới làn nước trong veo.
Cung nhân nhìn đến ngây người, trong lòng không khỏi cảm thấy may mắn: “May mà đôi chân xinh đẹp của Tiệp dư không bị lửa làm bỏng.”
Thế nhưng, sau khi nàng ta nói xong, mỹ nhân trước mặt lại không vui vẻ như nàng ta tưởng, ngược lại còn cúi đầu, kinh ngạc nhìn đôi chân trong chậu: “Nhưng vì sao lúc nãy lại dừng lại?”
“Chỉ còn một chút nữa thôi là ta có thể chứng minh mình không phải là giả rồi…”
Cung nhân nghe vậy hơi sững sờ, chỉ nghĩ mấy ngày nay Tiệp dư bị kinh hãi, bèn an ủi: “Bệ hạ cũng đã giày vò lâu rồi, chắc hẳn Tiệp dư sẽ sớm thoát khỏi sự nghi ngờ của bệ hạ thôi.”
Tri Ngu nghe lời nàng ta nói, chỉ thì thầm với giọng điệu khó hiểu: “Mong là như vậy.”
Cũng không biết Tiền đạo trưởng và thiên tử sau đó lại nói gì, hai ngày tiếp theo vô cùng yên bình.
Cho đến ngày hôm đó triều đình được nghỉ, các đại thần không cần vào triều, cuối cùng thiên tử cũng có một ngày nhàn rỗi.
Sáng sớm hôm đó, Thẩm Dục thay một bộ y phục đơn giản, rồi đưa Tri Ngu ra khỏi cung.
Xe ngựa dừng lại trước một cổng chào cao lớn, uy nghi.
Từ cổng chào này đi vào chùa Bồ Đề phải đi bộ, xe ngựa và tùy tùng không được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tac-thanh-cho-phu-quan-voi-bach-nguyet-quang-cua-han/2759312/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.