Cuối tháng chín.
Tri Ngu đang định phơi khô một ít dược liệu đã hái để cất giữ trong nhà thì Phương Tại, đệ đệ của Hành Võ, vội vàng chạy đến.
Chàng thiếu niên mười hai tuổi vốn là một thư sinh trầm tính, nhưng hôm nay khi đến nhà, cậu lại khóc đỏ hoe mắt và quỳ xuống trước mặt nàng.
Tri Ngu chưa từng thấy cảnh tượng như vậy bao giờ nên nàng giật nảy mình.
Lúc đó, Tuệ Chân sư thái đã gọi cháu trai của bà ấy là Tống Hành Võ đến để giúp đỡ Tri Ngu, đối phương đã thường xuyên chăm sóc hai mẫu tử Tri Ngu.
Hai tháng trước, Hành Võ đã mua cho A Bảo cái trống bỏi ở phiên chợ.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, Phương Tại đột nhiên nói rằng Hành Võ sắp không qua khỏi, cho dù là ai cũng không có cách nào bình tĩnh ngay lập tức.
Tri Ngu vội vàng bỏ công việc đang làm dở lại, nhanh chóng đi theo Phương Tại và thấy Hành Võ nằm đó với hơi thở thoi thóp.
“Nửa tháng trước, lưng của huynh trưởng không may bị một khối gỉ sét đâm vào, ban đầu tưởng chỉ là một vết thương nhỏ, nhưng không ngờ… đại phu đã khám cách đây hai ngày và nói rằng hắn chỉ còn sống được vài ngày nữa…”
Ban đầu, chuyện này không đến mức phải làm phiền đến một nữ tử yếu ớt như Tri Ngu.
Thế nhưng, trớ trêu thay, khi nghe tin Hành Võ sắp không qua khỏi, những người đầu tiên chạy đến lại là gia đình người cữu cữu ruột của hai huynh đệ.
Chỉ nói Hành Võ sắp chết rồi, để tránh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tac-thanh-cho-phu-quan-voi-bach-nguyet-quang-cua-han/2759319/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.