🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Nửa tháng sau.

Hoàng cung.

Tông Cảnh ở dưới hành lang đã thấy một thái giám hớt hải chạy đến. 

Cậu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt và ngón tay run rẩy của thái giám, gần như có thể nhận ra thái giám đó dường như đã phát hiện ra điều gì đó cực kỳ hiếm thấy. 

Tông Cảnh gọi đối phương lại: “Ngươi đang cầm thứ gì trong tay vậy?”

Giờ khắc này thái giám đang vội vã vào điện, không khỏi nói: “Tiểu hoàng tử tự chơi một lát nhé, đồ trong tay nô tài khẩn cấp lắm ạ…”

Tông Cảnh không nhanh không chậm “Ồ” một tiếng: “Vậy được rồi, ngươi vào trước đi.”

Sau đó, đợi đối phương nhanh chóng vào điện rồi rời đi, Tông Cảnh mới bước qua ngưỡng cửa vào trong điện. 

Như một đứa trẻ ham chơi, cậu leo lên ghế của phụ hoàng bằng đôi chân ngắn ngủn, cầm cây bút lông trên bàn vẽ lung tung lên tờ giấy trắng.

Cung nhân thấy vậy không dám ngăn cản, Tông Cảnh tùy tiện ra lệnh cho mấy cung nhân mang ít bánh ngọt và đồ uống đến.

Đợi cung nhân đi rồi, Tông Cảnh nhướng mắt lên, mở bức thư mà thái giám vừa đặt trên bàn. 

Trong thư là nội dung được một trọng thần trong triều tóm tắt lại, chỉ nói rằng ở thôn Đào Nguyên thuộc một huyện nào đó, đã phát hiện một dấu vân tay giống hệt mẫu thân của hoàng tử.

Mặc dù không nói rõ là hoàng tử nào, nhưng Tông Cảnh không cần đoán cũng biết. 

Đối phương rất có thể là mẫu thân của cậu.

Vẻ mặt của cục bột nhỏ rất kỳ lạ. 

Cậu đặt bức thư vào trong số tấu chương đã được thiên tử phê duyệt, tùy tiện kẹp vào một cuốn. 

Những tấu chương này phải đợi vài ngày nữa mới được gửi trả lại, đợi đến tay quan viên, để quan viên phát hiện bức thư kẹp trong tấu chương, rồi mới gửi trả lại. 

Đến khi bức thư đến tay Thẩm Dục, e rằng đã qua rất nhiều ngày rồi.

Làm xong tất cả những việc này, dường như Tông Cảnh buồn ngủ, ngáp một cái, gọi Khuê Lang ra. 

Khuê Lang là ám vệ do phụ hoàng chọn cho cậu từ nhỏ. 

Cậu bảo Khuê Lang bế mình về ngủ.

Chỉ đợi hai người về đến cung điện của mình, Tông Cảnh lập tức mở to đôi mắt đen láy tròn xoe, giọng trẻ con ngây thơ: “Phụ hoàng ta nói rồi, ngươi và các ám vệ khác đều không giống nhau, ngươi chỉ thuộc về ta.”

“Tất cả mệnh lệnh ta nói ngươi đều phải nghe, đúng không?”

Khuê Lang mặt không cảm xúc nói: “Vâng.”

Tông Cảnh nói: “Vậy ngươi hãy lén đưa ta rời khỏi hoàng cung đi.”

“Vừa hay cũng để bổn hoàng tử kiểm tra ngươi, xem có thể để bổn hoàng tử gửi gắm cả đời được không.”

Trong mắt Khuê Lang lóe lên một thoáng do dự.

Ngay sau đó vẫn đáp lại: “Rõ.”

Hành Võ vừa mới qua đời được một tháng, cữu cữu của hắn đã dẫn người đến gây sự. 

Lúc này, từ trong phòng của Hành Võ bước ra một nữ tử với đóa hoa trắng cài trên tóc mai, đối phương chậm rãi nói: “Ta đã gả cho Hành Võ, là thê tử của Hành Võ, cái nhà này e rằng nhất thời khó mà tan rã được.”

Cữu cữu nhìn chằm chằm nàng đánh giá một lượt, giọng điệu châm biếm. 

“Vậy ta nói ta là Ngọc Hoàng đại đế hạ phàm đến đây, ngươi là cái gì, ngươi nói gì thì là thế đó sao?”

Phương Tại tức giận xông lên định mở miệng, nhưng bị đôi bàn tay của nữ tử đạt nhẹ lên vai, nhẹ nhàng an ủi.

Tri Ngu lấy ra tờ hôn thư có hiệu lực, nói với những người kia: “Nếu các ngươi không tin, có thể đến phủ nha hỏi, những thứ này đều đã được công nhận, chỉ là trong nhà khó khăn, ta và Hành Võ không tổ chức tiệc rượu mà thôi.”

Sau khi cữu cữu của hắn xem xong hôn thư, ánh mắt lập tức trở nên kỳ lạ, nhìn đứa nhi tử hỗn láo của mình một cái, hai người lập tức định đập phá. 

Ngày hôm nay dù không nói lý lẽ thì bọn họ cũng phải vơ vét được một ít từ hai huynh đệ này!

Những người này đã bày ra một bộ dạng muốn làm cho nhà cửa họ gà bay chó sủa, nhưng ngay lập tức, một nhóm nha sai từ bên ngoài ập vào. 

Những nha sai mặt lạnh giọng lạnh lùng hỏi: “Nơi này có người gây sự làm loạn?”

Tống cữu cữu sau khi phản ứng lại lập tức đổ ngược, nhìn chằm chằm vào nha sai mà kêu oan kể khổ. 

Nhưng nha sai nào có nghe lời của của họ, chỉ giơ vỏ đao lạnh lùng ngăn ông ta lại. 

“Uyển Nương và Hành Võ huynh đệ đều quen biết huyện thái gia chúng ta, nếu các người có lý thì lên công đường, nếu vô lý, lần sau tái phạm, đừng trách bọn ta bắt người mà không nể tình các ngươi là người thân của Hành Võ huynh đệ!”

Tri Ngu hoàn toàn không thể ngờ tới huyện thái gia sẽ phái người đến giúp họ giải quyết.

Nàng vẫn mặc nhiên để đối phương ra mặt, dựa vào oai phong của huyện thái gia, khiến người của Tống gia phải xám mặt rời đi.

Tri Ngu và Phương Tại mời các nha sai uống trà, rồi liên tục nói lời cảm ơn.

Chỉ đợi những người đó đi rồi, Tri Triệu mới quay người đóng cửa lại và nói chuyện với Phương Tại: “Không sao rồi, mọi chuyện đã qua cả rồi…”

Phương Tại vẫn luôn cố nén nước mắt, được những lời dịu dàng của nàng an ủi, đôi mắt đỏ hoe lập tức không kìm được nữa, vai run lên bần bật khóc trong vòng tay nàng. 

Tri Ngu vuốt đầu cậu, ngẩn ngơ nhìn đứa trẻ này, dường như lại thất thần.

Ngày hôm sau, giải quyết xong chuyện này, Tri Ngu mới có thời gian rảnh, chuẩn bị một ít cá, thịt gà thịnh soạn, định hôm nay nấu món ngon cho A Bảo ăn, làm xong rồi tiện thể gọi Phương Tại sang.

Thế nhưng mấy ngày nay nàng thường xuyên thất thần. 

Dường như từ khi rời khỏi trà quán, một chiếc hộp trong lòng vốn đã đóng chặt bỗng nhiên mở ra, rồi không thể đóng lại được nữa.

“Mẫu thân, người đang nhìn gì vậy ạ?”

A Bảo thấy mẫu thân cứ nhìn chằm chằm vào một chỗ mà không nói gì cũng không thái thịt, không kìm được tò mò hỏi.

Tri Ngu giật mình hoàn hồn, lắc đầu: “Không có gì…”

Chuyện đã qua rồi, nàng không nên nghĩ đến nữa. 

Hơn nữa, Tri Ngu cũng tự thấy mình không xứng đáng để nghĩ đến.

Sợ A Bảo lo lắng, nàng giấu ngón tay không cẩn thận bị đứt tay ra phía sau lưng.

Sau đó, nàng cúi đầu nhìn nữ nhi cười nói: “Ta đang nghĩ, sao hôm nay A Bảo lại đáng yêu như thế.”

A Bảo lập tức xấu hổ dang tay ra, đòi mẫu thân ôm một cái. 

Tri Ngu bất đắc dĩ mỉm cười, nhìn nàng như chú chim nhỏ dang cánh, liền cúi xuống luồn tay qua cánh tay con, ôm lấy cơ thể bé nhỏ của nàng.

A Bảo ôm lấy cổ nàng nũng nịu, làm nũng một lúc lâu thấy mẫu thân vẫn chưa có động tĩnh gì, lập tức ngượng ngùng nhắc nhở: “Hôm nay mẫu thân quên hôn A Bảo rồi.”

Nói xong, tiểu cô nương chớp chớp đôi mắt đen láy to tròn đầy mong đợi.

Tri Ngu mỉm cười hôn lên má nàng, khiến tiểu cô nương trong lòng cười khúc khích.

Gần hoàng hôn.

Lần này, trên đường tan học, A Bảo cùng các bạn nhỏ khác cõng về một đứa bé ướt sũng, rồi dùng cách của thầy giáo để ấn bụng cậu, ép nước ra.

Khi đứa bé trên đất từ từ mở mắt, tiểu cô nương nở nụ cười rạng rỡ, vui vẻ nói:  “Tiểu ca ca, ngươi tỉnh rồi? Ngươi tên là gì, nhà ở đâu?”

Cục bột nhỏ bị nàng ấn bụng lại hỏi ngược lại: “Ngươi là ai?”

A Bảo ngoan ngoãn nói: “Ta là A Bảo, ngươi tên gì?”

Đối phương mím môi, không nói gì.

Đúng lúc này, từ trong bếp truyền ra một giọng nữ tử dịu dàng, đối phương có vẻ rất cưng chiều nhưng cũng bất lực: “A Bảo, con lại nhặt thứ gì về vậy?”

Đợi Tri Ngu lau tay đi ra, nàng mới phát hiện những ngày thường A Bảo nhặt mèo con, chó con về cũng đã đành.

Nhưng lần này lại nhặt về một đứa bé sống sờ sờ.

Tri Ngu rất ngạc nhiên, trong khoảnh khắc nhìn thấy đứa bé, trái tim nàng khẽ đập một cách khó hiểu. 

Trong đầu nàng chợt hiện lên một khuôn mặt tuấn tú khác.

Chỉ một cái nhìn vô tình… khiến nàng cảm thấy đứa bé này có vẻ hơi giống người kia. 

Nhưng lại giống như ảo giác, nhìn kỹ thì chỉ thấy ngũ quan đứa bé tinh xảo, lông mày và đôi mắt rất đẹp.

Nhìn vào cách ăn mặc của của cậu, những người dân làng không hiểu biết tất nhiên không thể nhận ra. 

Nhưng Tri Ngu nhìn một cái đã biết cậu bé này hẳn là con nhà giàu có, không phải người bình thường. 

Hơn nữa, ánh mắt của cậu rất kỳ lạ, từ đầu đến cuối đều tràn đầy sự đề phòng đối với hai mẫu tử nàng.

Bàn tay nhỏ nhắn của cục bột giấu trong tay áo, Tri Ngu thấy vậy liền cụp mi mắt xuống, theo bản năng bước lên kéo nữ nhi ra khỏi nguồn nguy hiểm này.

Tông Cảnh phát hiện, hai mẫu tử này đều cố ý giữ khoảng cách với mình, cứ như thể cậu là thứ gì đó dơ bẩn vậy. 

Từ góc độ của cậu, nữ tử trước mặt khi nói chuyện với cậu cũng tỏ ra xa cách nhưng dịu dàng hỏi: “Con là con nhà ai, có cần ta báo quan giúp không?”

Nàng vừa nói, vừa dịu dàng nói với tiểu cô nương bên cạnh bằng giọng tự nhiên: “A Bảo, con vào nhà thay quần áo trước đi.”

A Bảo chớp chớp mắt, ngoan ngoãn đồng ý, rồi bước những bước chân ngắn ngủn vào nhà.

Tông Cảnh quan sát một lượt, phát hiện nữ tử này có khí chất mềm mại, giọng nói nhẹ nhàng, tựa như một con cừu non hiền lành ăn cỏ, là một con mồi bẩm sinh. 

Đối với những người có sát khí quá nặng, việc tàn sát một người như vậy, cắm răng nanh vào chiếc cổ mềm mại của nàng, dường như sẽ mang lại một khoái cảm tột độ.

Thông thường, cậu không mấy để mắt đến những người như vậy. 

Thế nhưng, nữ nhân này cũng không lập tức rời đi, thiện ý nói: “Ta tên là Uyển Nương, là thôn dân ở thôn này, con đừng sợ.”

Cục bột nhỏ trắng hồng ngọc ngà giấu con dao găm dưới tay áo, khi nghe thấy cái tên “Uyển Nương”, đôi mắt đen láy của cậu bé bỗng nhiên mở to. 

Dường như cậu rất ngạc nhiên, hóa ra “Uyển Nương” lại là một nữ tử như thế này…

Dường như đối phương đoán được trong tay cậu giấu dao găm… 

Có phải là sợ cậu sẽ làm hại nữ nhi của nàng không?

Tông Cảnh dựa theo thông tin trong bức thư mà chậm rãi đối chiếu, đôi mắt đen láy lướt qua ngũ quan của nàng một cách tĩnh lặng.

Đây là mẫu thân sao… 

Hóa ra không phải nàng không thích trẻ con, chỉ là không thích cậu mà thôi. 

Nữ nhi của nàng thật đáng yêu, như một bông hoa hướng dương, chỉ cần cười một cái cũng khiến người ta không kìm được mà muốn cong môi, nhìn là biết rất dễ lấy lòng người khác.

Ánh mắt Tông Cảnh quái dị thầm nghĩ.

Chắc hẳn phụ thân của tiểu cô nương cũng giống vậy, còn biết cách lấy lòng mẫu thân hơn cả phụ thân của cậu nhỉ?

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.