Nửa tháng sau.
Hoàng cung.
Tông Cảnh ở dưới hành lang đã thấy một thái giám hớt hải chạy đến.
Cậu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt và ngón tay run rẩy của thái giám, gần như có thể nhận ra thái giám đó dường như đã phát hiện ra điều gì đó cực kỳ hiếm thấy.
Tông Cảnh gọi đối phương lại: “Ngươi đang cầm thứ gì trong tay vậy?”
Giờ khắc này thái giám đang vội vã vào điện, không khỏi nói: “Tiểu hoàng tử tự chơi một lát nhé, đồ trong tay nô tài khẩn cấp lắm ạ…”
Tông Cảnh không nhanh không chậm “Ồ” một tiếng: “Vậy được rồi, ngươi vào trước đi.”
Sau đó, đợi đối phương nhanh chóng vào điện rồi rời đi, Tông Cảnh mới bước qua ngưỡng cửa vào trong điện.
Như một đứa trẻ ham chơi, cậu leo lên ghế của phụ hoàng bằng đôi chân ngắn ngủn, cầm cây bút lông trên bàn vẽ lung tung lên tờ giấy trắng.
Cung nhân thấy vậy không dám ngăn cản, Tông Cảnh tùy tiện ra lệnh cho mấy cung nhân mang ít bánh ngọt và đồ uống đến.
Đợi cung nhân đi rồi, Tông Cảnh nhướng mắt lên, mở bức thư mà thái giám vừa đặt trên bàn.
Trong thư là nội dung được một trọng thần trong triều tóm tắt lại, chỉ nói rằng ở thôn Đào Nguyên thuộc một huyện nào đó, đã phát hiện một dấu vân tay giống hệt mẫu thân của hoàng tử.
Mặc dù không nói rõ là hoàng tử nào, nhưng Tông Cảnh không cần đoán cũng biết.
Đối phương rất có thể là mẫu thân của cậu.
Vẻ mặt của cục bột nhỏ rất kỳ lạ.
Cậu đặt bức thư vào trong số tấu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tac-thanh-cho-phu-quan-voi-bach-nguyet-quang-cua-han/2759320/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.