Sau giờ học, Tri Ngu tìm mãi không thấy A Bảo đâu.
Trong đầu nàng như có sợi dây đứt phựt, “ong” một tiếng, nàng run rẩy hỏi: “Chuyện gì vậy…”
Khoảnh khắc đó, vô số sự hối hận trào dâng trong lòng nàng.
Giá như biết trước đã không đưa A Bảo đến đây học…
Chỉ vì A Bảo thích náo nhiệt, thích đông người, thích học với tiên sinh và Võ sư phó ở đây, nũng nịu cầu xin Tri Ngu rất lâu, Tri Ngu mới nhờ Hành Võ giúp đỡ.
A Bảo là bảo bối của nàng, bản thân nàng bị thương có lẽ cũng không cảm thấy đau đớn chút nào, nhưng nếu A Bảo bị thương hay lạc mất, thậm chí Tri Ngu còn không dám tưởng tượng.
May mắn thay, có những đứa trẻ khác thích A Bảo chưa được phụ mẫu đón về, liền chạy đến nói: “Uyển Nương, Uyển Nương… A Bảo và tiểu ca ca đẹp trai kia đã về nhà Đại Thạch rồi.”
Vài đứa trẻ lần lượt mồm năm miệng mười bổ sung chi tiết, lúc này Tri Ngu mới hoàn hồn, lần lượt cảm ơn chúng.
Nếu là mẫu thân của Đại Thạch, Triệu thẩm đến đón thì không có gì lạ.
Trượng phu của Triệu thẩm quanh năm đi xa ít về nhà, nàng ấy và Tri Ngu gần như giống nhau, đều một mình nuôi con khôn lớn, hai người không ít lần giúp đỡ nhau đưa đón con cái.
Tri Ngu thả lỏng tâm trí, tự trấn an mình đã nghĩ quá nhiều, kìm nén mọi lo lắng rồi nhanh chóng đi đến gần nhà Triệu thẩm.
Thế nhưng khi nàng đến nơi, Tri Ngu đột nhiên nghe thấy một tiếng hét thất thanh từ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tac-thanh-cho-phu-quan-voi-bach-nguyet-quang-cua-han/2759322/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.