Ngày hôm đó, Tri Ngu vô tình bắt gặp Thẩm Dục vào phòng để uống thuốc.
Nàng không khỏi nhớ lại mấy ngày nay, hắn dùng thuốc rất thường xuyên, ít nhất ba lần một ngày.
Mỗi lần nàng đều rất bối rối trong lòng, vì là chuyện riêng của hắn, lại không dám bày tỏ sự quan tâm nên cũng trì hoãn mãi không hỏi.
Tối hôm đó, sau khi Tri Ngu dỗ hai đứa bé ngủ, liền nhờ Xuân Hỉ trông nom giúp.
Sau đó, nàng chủ động tìm đến Thẩm Dục, giọng nói hơi không tự nhiên hỏi hắn: “Tối nay lang quân có muốn đi dạo hội chùa không…”
Nàng đã tẩy đi lớp hóa trang trên mặt, lại thay một chiếc váy dài thêu màu xanh nhạt khiến Thẩm Dục không khỏi ngẩn ngơ.
Lý do ngẩn ngơ là vì hắn nằm mơ cũng chưa từng mơ thấy nàng lại chủ động đưa ra một yêu cầu tương tự như vậy với mình.
Mặc dù rất đỗi kinh ngạc, nhưng miệng hắn vẫn điềm tĩnh đáp một tiếng “Được”.
Để lại ám vệ trông coi hai đứa bé, hai người họ ngồi xe ngựa đến hội chùa tối nay ở trấn Đào Nguyên nhỏ bé này.
Trấn nhỏ tuy không phồn thịnh giàu có như kinh thành, nhưng mỗi lần hội chùa đều tổ chức rất náo nhiệt, những chiếc đèn lồng đủ màu, các buổi biểu diễn đường phố, và cả những gánh hàng rong bên đường, bán đồ văn chơi, bán trang sức đều có đủ cả.
Trên phố xá, Thẩm Dục nắm tay Tri Ngu, nàng cũng không hề giằng ra.
Hắn cúi đầu, xoa nhẹ những vết chai mỏng trong lòng bàn tay nàng, chầm chậm nói: “Lòng bàn tay nàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tac-thanh-cho-phu-quan-voi-bach-nguyet-quang-cua-han/2759328/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.