Trong phòng.
Thẩm Dục không vội giải thích gì cả.
Hắn chỉ cúi người lau đi giọt lệ trên má mỹ nhân, rồi từ từ mở lời.
“Nếu như… ta sống không quá ba mươi tuổi, nàng cũng không chịu ở lại bên ta thêm vài năm sao?”
Dường như Tri Ngu sững sờ, ngay sau đó cảm xúc dưới khóe mắt đẫm lệ càng thêm tức giận.
“Không được nói bậy…”
Thẩm Dục nói: “Không nói bậy.”
“Sau khi nàng đi, khóe mắt ta từng chảy ra huyết lệ, lão đại phu nói ta thọ không được bao lâu nữa…”
Tri Ngu vốn dĩ vẫn còn chìm trong sự tức giận vì hắn mang A Bảo đi mà không nói với nàng một tiếng.
Nhưng khi nghe hắn nói những lời như vậy, trong lòng nàng càng thêm kinh ngạc.
Chữ “Thẩm” đến bên môi, vừa thốt ra một chữ liền dừng lại ngay lập tức, sau đó Tri Ngu hơi nghi ngờ nhìn đối phương.
“Hoàng hậu… Hoàng hậu không chăm sóc chàng tử tế sao?”
Đương nhiên Thẩm Dục nghe thấy chữ “Thẩm” kia, vẻ mặt càng khó dò.
“Nàng nói là Thẩm Trăn sao?”
Tri Ngu im lặng một lúc, cụp mi mắt “Ừm” một tiếng.
Thẩm Dục nói: “Ta đưa nàng đến một nơi.”
Chỉ là lời nói suông, có lẽ còn gây ra nhiều hiểu lầm và định kiến hơn.
Nghĩ lại, bao nhiêu năm nay nàng vẫn luôn khắc cốt ghi tâm về Thẩm Trăn, nhất định phải để nàng tận mắt nhìn thấy thì nàng mới tin.
Tri Ngu không biết hắn muốn đưa mình đi xem cái gì.
Nhưng A Bảo đã bị hắn mang đi rồi, dù thế nào nàng cũng không thể khoanh tay chịu chết.
Huống chi sau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tac-thanh-cho-phu-quan-voi-bach-nguyet-quang-cua-han/2759329/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.