Càng những chuyện khó làm được, Tri Ngu lại càng khắc khoải trong lòng.
Nàng muốn làm rõ bệnh tình của Thẩm Dục, nên không khỏi vắt óc nghĩ cách quấn lấy hắn.
Bởi vậy, quãng thời gian tới sẽ trở nên hơi quấn quýt, khiến ánh mắt đen láy của Thẩm Dục cũng thoáng hiện lên vẻ kỳ lạ như có như không.
Trưa hôm ấy, Thẩm Dục chỉ nói ngày mai sẽ đến võ trường cùng một đám tướng sĩ thao luyện.
Tri Ngu không khỏi lại lo lắng cho sức khỏe của hắn, sợ hắn không ổn.
Thẩm Dục chỉ cười như không cười: “A Ngu đừng có lúc nào cũng treo chữ “không được” (*) trên môi…”
(*) 不行: từ nhiều nghĩa, ý của Tri Ngu là sợ cha nội ốm yếu dễ hẹo, còn ý của Thẩm Dục là ở phương diện đó đó “không lên được” =)))) Tri Ngu nghe ra hàm ý của hắn, mặt nàng lập tức đỏ bừng. Nàng đâu có nói những chỗ khác của hắn không ổn đâu chứ… Nàng khẽ nói: “Liệu thân thể chàng có thể vận động mạnh như vậy không?” Thẩm Dục thấy nàng thực sự không yên tâm, bèn nói với nàng: “Nếu A Ngu không yên lòng, ta có thể đưa nàng cưỡi ngựa chạy vài vòng.” Đúng lúc hôm nay là ngày nghỉ, cũng tiện thư giãn gân cốt sau khi cả ngày bị giam trong điện. Tri Ngu thấy vậy cũng tốt. Cưỡi ngựa quả thật rất tốn thể lực, nếu thân thể hắn thật sự không ổn, chỉ cần chạy vài vòng thì sẽ lộ ra manh mối, hoặc là sắc mặt tái nhợt. Đến lúc đó nàng sẽ lập tức ngăn cản hắn thao luyện cùng đám tướng sĩ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tac-thanh-cho-phu-quan-voi-bach-nguyet-quang-cua-han/2759331/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.