Khi lão đại phu bắt mạch cho Thẩm Dục, Tri Ngu không dám phát ra một tiếng động nào.
Đôi mắt lưu ly trong veo của nàng chăm chú theo dõi, lòng cũng khẽ thấp thỏm.
Cho đến khi lão đại phu kết thúc việc bắt mạch định kỳ của ngày hôm nay, ông ấy mới chậm rãi nói: “Hiện giờ bệ hạ đang ở tuổi trẻ khoẻ mạnh cường tráng, thể lực lại tốt, là độ tuổi dù có phóng túng chút cũng chẳng tính là quá độ, Hoàng hậu không cần quá lo nghĩ.”
Tri Ngu nghe ra vài phần trêu chọc trong lời nói của đối phương, nhưng vẫn nhịn không được hỏi: “Liệu có ảnh hưởng đến tuổi thọ của chàng không?”
Lão đại phu nói: “Loại thuốc này dù ăn thì cũng phải đến bảy tám mươi tuổi mới có thể lìa đời, nào có dễ dàng như vậy.”
“Chỉ là ít nhiều cũng ảnh hưởng đến số tuổi thọ, ví dụ như sống một trăm tuổi thì có thể sống đến chín mươi chín, đây cũng là một khả năng, sau này điều trị thêm là được.”
Tri Ngu nghe mà vẫn không yên, đợi đến khi cung nhân tiễn lão đại phu rời đi, khóe mắt nàng liền đỏ hoe.
Thẩm Dục vốn không muốn kiểm tra những thứ này, sợ làm nàng lo lắng, nhưng nàng cứ phải tận mắt chứng kiến, sau khi kiểm tra xong, thì lại để tâm trong lòng, khiến hắn không thể không dỗ dành một hồi.
Người sống đến trăm tuổi đã là hiếm, mà sống đến chín mươi chín lại càng khó.
Thẩm Dục dịu dàng nói với nàng: “Nếu A Ngu chỉ sống đến chín mươi tuổi, thì thêm chín năm đối với ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tac-thanh-cho-phu-quan-voi-bach-nguyet-quang-cua-han/2759333/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.