Bầu trời đêm như một tấm màn đen khổng lồ, ánh đèn là sợi dây kéo màn còn ánh sáng chiếu tới chính là sân khấu, nơi mà những câu chuyện đơn giản hoặc phức tạp đang diễn ra.
Ánh trăng từ trên cao rọi qua khung cửa sổ nghiêng nghiêng trải trên sàn gỗ. Diệp Tích Ngôn nằm nghiêng trên giường, đêm nay cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau bầu trời nhiều mây. Mặt trời không xuất hiện nhưng bầu trời vẫn sáng rực, ngẩng đầu lên là ánh sáng chói lóa đến mức không mở được mắt.
Ngày cuối cùng của đoàn xe ở làng người Miêu không khác mấy so với lần ở thị trấn Bắc Giang trước đó: xử lý công việc kết thúc, thu dọn hành lý, bổ sung nhu yếu phẩm và xác nhận lộ trình cho sáng hôm sau cùng điểm dừng chân giữa đường.
Công việc bận rộn, mọi người trong đoàn đều dậy từ sáng sớm tinh mơ.
Diệp Tích Ngôn tỉnh dậy lúc 6 giờ rưỡi, cô rửa mặt qua loa rồi đi xuống lầu. Buổi sáng cô phải giúp xử lý công việc cuối cùng và lên kế hoạch, buổi chiều lại phải ra thị trấn mua chút đồ bổ sung.
Số người trong đoàn không đông, ai cũng có nhiệm vụ riêng, không ai được nhàn rỗi. Ngay cả La Như Kỳ cũng bị cử đi khiêng đồ.
Khi xác nhận lộ trình, tài xế của một đoàn xe khác và Tô Bạch cũng có mặt.
Thiệu Vân Phong thông báo rằng đoàn của Tô Bạch cũng sẽ tham gia chuyến đi đến tỉnh Quý Châu, bắt đầu khởi hành từ ngày mai. Hai đoàn xe sẽ xuất phát đồng hành, có thể hỗ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tai-do-xuan-quang-thao-tuu-dich-khieu-hoa-tu/1110586/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.