Thuyền bay xuyên qua mây, trên mặt mọi người đều lộ ra sự nhẹ nhõm và vui mừng vì sống sót sau thảm họa. Cửu Hồi dựa vào hàng rào, bị các sư huynh và sư tỷ vây quanh hỏi thăm. “Tiểu sư muội, thần quang kia là cái gì, vì sao ngươi muốn tránh?” “Còn con rồng nữa, nó quen biết ngươi phải không?” “Tiểu sư muội, lông chim màu đỏ mà ngươi lấy ra là cái gì, vì sao thiên mệnh sợ ngươi nói những lời này?” “Có lẽ Thiên Đạo cho rằng ta đã lập lại trật tự, vạch trần sự bất công của thiên mệnh, cho nên để ta phi thăng thành tiên.” Cửu Hồi nói một cách mơ hồ: “Nhưng nếu ta thật sự nhân cơ hội này để phi thăng, như vậy những thứ bị thiên mệnh hủy hoại sẽ không thể phục hồi.” Cánh đồng, hoa cỏ cây cối, các thành trì xinh đẹp…… Tiên đỉnh vỡ tan, nàng không đề cập việc cây mới này đã từ bỏ thân phận linh thụ là cam mộc. Nghe thấy câu trả lời của Cửu Hồi, các sư huynh và sư tỷ im lặng một hồi lâu, cuối cùng Lạc Yên đưa tay sờ khuôn mặt có vẻ hơi tái nhợt của Cửu Hồi do sử dụng linh lực quá mức: “Ngươi……” “Hóa ra thiên mệnh và Thiên Đạo khác nhau.” Trường Hà nghĩ tới cảnh tượng kinh hoàng tối hôm qua: “May mắn có tiểu sư muội ở đó.” Trong tiềm thức, bọn họ luôn coi thần là đấng tối cao, nên đã quên câu nói “Thiên có thiên quy”. “Không phải là công lao của ta.” Cửu Hồi lắc đầu: “Nếu chỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tai-ha-rat-binh-thuong-nguyet-ha-diep-anh/871361/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.