“Cửu Hồi, sao ngươi tới đây?” Không ngờ Cửu Hồi đột ngột xuất hiện, Ngọc Loan nắm chặt bình thuốc giấu trong tay áo, từ từ cất lại. Bộ Đình nhìn thiếu nữ ngoài cửa, chậm rãi nói: “Cửu Hồi cô nương không ở trong bữa tiệc, tới chỗ Bộ mỗ có chuyện gì không?” “Bữa tiệc của quý tông quá ngon, ta ăn bị no quá nên đi dạo khắp nơi một chút. Phong cảnh ở chỗ tiên tôn rất đẹp, ta đi đến đây mà chẳng hay biết.” Cửu Hồi bước vào sân, đi đến bàn đá ngồi, lấy một bình trà nóng trong nạp giới ra: “Vãn bối không được mời mà tự tiện đến, tiên tôn không cần chiêu đãi ta đâu. Các ngươi có chuyện gì thì cứ nói tiếp đi, đừng để ý đến ta.” Nhìn bộ dạng tự đắc của Cửu Hồi, Ngọc Loan trầm mặc, Bộ Đình cũng không nói gì. Tiên tôn trầm mặc, Ngọc Loan không nói gì, cộng thêm Cửu Hồi coi sân của tiên tôn như một nơi nghỉ ngơi, cả sân tràn ngập một sự yên tĩnh kỳ lạ. “Hay là uống một hớp trà, ngồi xuống từ từ nói chuyện?” Thấy hai người đều không nói lời nào, Cửu Hồi bưng ấm trà, nhìn hai người: “Đây là bạch trà cực kỳ hiếm, có thể cải thiện thị lực, bảo vệ gan, làm sạch phổi và giải độc, hai vị thật sự không muốn uống à?” Lúc này Ngọc Loan mới chú ý, trong sân ngập tràn mùi hoa trà tươi mát, hương trà thoang thoảng xoa dịu sự oán hận và sát ý trong lòng nàng. Bộ Đình cảnh giác nhìn Cửu Hồi, ông ta sẽ không ngu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tai-ha-rat-binh-thuong-nguyet-ha-diep-anh/871390/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.