🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Đối mặt với sinh tử, biết co biết dãn, bổn tọa đã lâu không gặp đệ tử chính đạo mặt dày vô sỉ như các ngươi.” Nữ tử yêu dã cười lạnh, nàng nhìn tám người bằng ánh mắt ngập tràn ác ý tựa như đang nhìn đồ ăn ngon: “Không biết tông môn nào đã nuôi dưỡng thứ vô dụng như các ngươi?”

 

Người của Vọng Thư Các điên cuồng trao đổi ánh mắt, thứ này có vẻ không muốn thả bọn họ đi.

 

“Tỷ tỷ oai phong lẫm liệt, lại đẹp lộng lẫy, chúng ta quỳ trước một thế lực lớn như ngươi là vì vui vẻ phục tùng, chứ không phải mặt dày vô sỉ.” Cửu Hồi cất đèn lồng mà Phù Quang tiên quân tặng vào nạp giới, đẩy các sư huynh và sư tỷ ra, ngồi xổm trước mặt mấy người: “Cho dù tỷ tỷ không lấy sinh tử để đe dọa, chúng ta cũng sẵn sàng quỳ dưới sự mỹ lệ của tỷ tỷ.”

 

“Tỷ tỷ?” Giọng của nữ nhân yêu dã hơi khàn, nàng nhìn Cửu Hồi: “Tiểu cô nương không lớn lắm mà miệng lưỡi rất ngọt, tông môn nào dạy ngươi nói như vậy?”

 

“Tại hạ là…… đệ tử của Thần Cực Môn.” Cửu Hồi bình tĩnh nói, vẻ mặt không thay đổi, tim không đập nhanh: “Gia sư phái chúng ta ra ngoài làm việc, xin tỷ tỷ châm chước tha mạng.”

 

“Bổn tọa quả thực có nói sẽ tha mạng cho các ngươi, nhưng không nói sẽ thả các ngươi đi.” Nữ nhân yêu dã cười lạnh, nhẹ nhàng dùng linh lực phá vỡ kết giới trên lưng Ô thừa tướng, kéo tám người ra: “Ta vừa bắt được vài đệ tử của Vọng Thư Các, hay là ta mang các ngươi đến bầu bạn với bọn họ? Tuy nhiên, bọn họ có khí phách hơn các ngươi một chút, bị bổn tọa đánh gần chết mới quỳ xuống xin tha.”

 

Vọng Thư Các?

 

Cửu Hồi nghi ngờ trong lòng, tám đệ tử của Vọng Thư Các đều ở đây, làm sao có những đệ tử khác?

 

Rầm.

 

Ngay khoảnh khắc nữ tử yêu dã bắt tám người, Ô thừa tướng biến thành kích thước cỡ lòng bàn tay, nhảy vào đống tuyết với tốc độ cực nhanh, biến mất trong nháy mắt.

 

Tám người: “……”

 

Ngài là một con rùa mà trốn thoát rất nhanh.

 

“Đúng là thứ rùa rụt đầu nhát gan bẩm sinh.” Nữ tử yêu dã không để ý đến việc Ô thừa tướng đào tẩu, nàng cười khúc khích: “Loài người ăn bữa cơm giao thừa rất thịnh soạn, bổn tọa cũng nên học tập phong tục của loài người.”

 

Nàng mở hai tay ra, một cơn gió to mang theo mùi máu đột nhiên nổi lên, cuốn tám người của Vọng Thư Các vào trong gió, trốn về phía xa.

 

Nhóm Cửu Hồi chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, nhưng chỉ trong vài hơi thở, bọn họ đã bị ném vào một căn miếu đổ nát.

 

Gió lùa khắp căn miếu đổ nát, xương cốt vương vãi các ngóc ngách, Cửu Hồi vừa đứng dậy đã bị nữ tử yêu dã nắm cằm, ép Cửu Hồi nhìn nàng.

 

“Gương mặt này thật tươi, không biết máu của ngươi có ngon giống khuôn mặt không?” Trong căn miếu đổ nát tối om, nữ tử yêu dã phất tay thắp đuốc trên tường, hình như có ánh sáng đỏ lập lòe trong đôi mắt đỏ như máu của nàng.

 

Dưới ánh lửa chập chờn, Cửu Hồi chú ý tới yết hầu hơi nhô lên ở cổ nữ tử, nàng chớp mắt: “Tiền bối muốn ăn ta ngay bây giờ à?”

 

“Đương nhiên không phải.” Nữ tử yêu dã buông Cửu Hồi ra: “Bổn tọa luôn luôn giữ lời, đã nói không giết các ngươi, đương nhiên sẽ không muốn lấy mạng các ngươi ngay lập tức.”

 

Nàng đứng dậy, vung tay áo thiết lập kết giới thật mạnh trong căn miếu đổ nát: “Đệ tử Thần Cực Môn các ngươi lo ngủ ngon tối nay đi, ngày mai ta sẽ tới nhấm nháp hương vị của các ngươi.”

 

Nói xong, nàng biến thành một luồng đỏ rồi biến mất.

 

“Hừ hừ hừ.” Trường Hà nhìn sự tối tăm bên ngoài căn miếu, vẻ mặt nghiêm trọng: “Nơi này cách Đào Lâm thành ít nhất là năm trăm dặm, nữ nhân này mang theo tám người chúng ta mà có thể bay xa trong nháy mắt, e rằng tu vi cao không lường được.”

 

“Nàng không phải là nữ nhân.” Cửu Hồi lấy khăn tay trong nạp giới ra, lau cằm bị nữ nhân yêu dã nhéo: “Sát khí trong căn miếu đổ nát này quá mạnh, mùi tanh nồng nặc muốn buồn nôn, không biết yêu vật này đã giết bao nhiêu người. Nhưng sao Trường Hà sư huynh biết nơi này cách tông môn ít nhất năm trăm dặm?”

 

“Ở đây không nhìn thấy mặt trăng.” Tịch Nguyên giải thích thay hắn: “Từ xưa đến nay, nếu không nhìn thấy mặt trăng vào đêm giao thừa, chỉ có những nơi xa hơn Vọng Thư Các năm trăm dặm.”

 

“Vọng Thư là mặt trăng. Vào đêm giao thừa mỗi năm, các sinh linh xung quanh Vọng Thư Các đều nhìn thấy mặt trăng, thật ra là pháp khí do tổ sư gia lưu lại. Tổ sư gia nói, đêm giao thừa là ngày đoàn viên của phàm nhân, không thể thiếu trăng tròn làm bạn, cho nên đã mất mười năm để luyện chế ra pháp khí có thể thay thế mặt trăng. Hơn nữa truyền xuống tổ mệnh, mỗi năm khi đến đêm giao thừa, Vọng Thư Các phải treo pháp khí này lên cao trên trời.” Tịch Nguyên khẽ cau mày: “Căn miếu đổ nát này không nhìn thấy ánh trăng, chứng tỏ chúng ta cách tông môn ít nhất năm trăm dặm.”

 

“Khoan đã, tiểu sư muội nói mụ điên kia không phải là nữ nhân, chẳng lẽ đó là gã điên?” Trường Hà vô tình đá phải khúc xương, vội vàng đặt khúc xương về chỗ cũ, chắp tay nói: “Tại hạ vô tình xúc phạm, xin ngài chớ trách.”

 

“Không phải là nam nhân, cũng không phải là nữ nhân.” Chỉ Du lấy một cái khăn sạch sẽ trong nạp giới ra, đặt vào tay Cửu Hồi, dùng ngón trỏ chỉ vào mu bàn tay nàng, nơi đó vẫn còn bẩn: “Nó là đỉa yêu.”

 

“Đỉa…… không phân biệt nam nữ à?” Sáu người khác của Vọng Thư Các đều kinh ngạc, kiến thức vô dụng càng tăng lên.

 

“Đúng rồi, đỉa không phân biệt đực hay cái.” Cửu Hồi đứng dậy, đi đến cạnh kết giới: “Nhưng khi bọn chúng muốn sinh con, có thể lựa chọn làm phụ thân hay là mẫu thân.”

 

Trường Hà không khỏi sờ cánh tay nổi da gà: “Thứ này muốn hút máu, không phải nó muốn nuôi chúng ta, rồi từ từ hút máu đó chứ? Nó nói không giết chúng ta, không có nghĩa là không hút máu.”

 

“Đỉa yêu này có gần 5000 năm tu vi, các ngươi không phải là đối thủ của nó.” Cửu Hồi thăm dò kết giới: “Hy vọng sau khi Ô thừa tướng chạy trốn, sẽ kêu sư phụ tới cứu chúng ta.”

 

“Ngươi nói gì vậy, đại yêu 5000 năm, cho dù tám người chúng ta cộng thêm sư phụ cũng không phải là đối thủ của nó. Lúc đó tới cứu chúng ta, hay là đến để chết?” Trường Hà nhìn tới nhìn lui kết giới: “Chi bằng nghĩ cách chạy thoát trước khi họ chết.”

 

“Không cần nghĩ, căn bản không mở được kết giới.”

 

Một giọng nói yếu ớt phát ra từ trong góc.

 

Cửu Hồi nhìn về phía góc tường: “Sao lại là ngươi?”

 

Viên Qua và hai đệ tử của Thần Cực Môn dính máu đầy người nằm trong góc, nhìn sắc mặt tái nhợt và bộ dạng suy yếu của bọn họ, e rằng đã bị đỉa hút máu một lần.

 

“Chúng ta vốn muốn đến Đào Lâm thành chơi, ai ngờ giữa đường bị yêu quái bắt tới đây.” Viên Qua hơi chột dạ, ánh mắt lóe lên, không dám chào hỏi tám người của Vọng Thư Các.

 

“Ba người các ngươi là đệ tử của Vọng Thư Các bị đánh gần chết mà đỉa yêu đề cập phải không?” Cửu Hồi đi đến trước mặt ba người, nhìn từ trên cao: “Các ngươi xin tha thì cứ xin, tại sao giả làm người của Vọng Thư Các?”

 

“Tại ta sợ mất mặt tông môn……” Viên Qua trừng Cửu Hồi: “Vừa rồi yêu quái bảo các ngươi ngủ ngon, vì sao kêu các ngươi là đệ tử Thần Cực Môn?”

 

“Các ngươi sợ mất mặt tông môn, chẳng lẽ Vọng Thư Các của chúng ta không cần mặt mũi à?” Cửu Hồi ho khan, lặng lẽ nhìn chỗ khác: “Thôi, chúng ta không so đo chuyện này với các ngươi .”

 

“Ủa, sao trên người các ngươi không có vết thương nào.” Viên Qua phản ứng: “Không phải các ngươi trực tiếp quỳ xuống xin tha đó chứ?”

 

Tám người Vọng Thư Các cùng nhìn lên dầm của căn miếu, ồ, dầm trông cũng được.

 

Viên Qua giãy giụa đứng dậy: “Lão tử sẽ liều mạng với tám thứ đáng xấu hổ như các ngươi!”

 

“Sư huynh chưởng phái, thôi bỏ đi.” Hai đệ tử khác của Thần Cực Môn vội giữ chặt hắn: “Trong thời điểm nguy cấp, chúng ta phải đoàn kết một lòng, nghĩ cách đối phó với đỉa yêu.”

 

Quan trọng nhất là, ba người bọn họ đã bị thương, lại bị đỉa yêu hút máu, không đánh lại tám người bọn họ.

 

Hảo hán phải biết tránh thiệt hại trước mắt, nhịn được thì nhịn.

 

“Trên mái nhà cũng có kết giới.” Viên Qua choáng váng hoa mắt ngồi dựa vào tường, yếu ớt nói: “Đừng tới gần bức tường phía bắc, bên kia toàn là những thứ hút máu.”

 

Hắn xuýt nữa nôn mửa vì ghê tởm.

 

“Phía trên không ra được, bốn phía cũng không được.” Cửu Hồi lấy tám tấm đệm hương bồ trong nạp giới ra ném xuống đất, ngồi xếp bằng: “Hay là Viên Qua dùng đệ tử chưởng phái lệnh, cầu cứu các đại tông môn?”

 

“Ngươi cho rằng ta là đệ tử chưởng phái của mười đại tông môn à?” Viên Qua tức giận nói: “Chỉ có đệ tử chưởng phái của mười đại tông môn mới có thể dùng đệ tử lệnh truyền tin đến các đại tông môn, Thần Cực Môn bọn ta không có năng lực ghê gớm như vậy.”

 

“Ồ, ta thấy Thần Cực Môn các ngươi thường hay diễu võ dương oai nên tưởng các ngươi ngang hàng với mười đại tông môn.” Cửu Hồi tặc lưỡi hai tiếng: “Ngươi có tác dụng gì?”

 

Viên Qua tức giận đến mức đầu ong ong: “Ngươi định thù đến bao giờ?!”

 

“Lòng dạ ta hẹp hòi, có thể thù dai cả đời.” Cửu Hồi nhìn xung quanh: “Nói nhỏ chút đi, ngươi muốn thu hút đỉa yêu hay sao?”

 

Viên Qua hít sâu một hơi, ngậm miệng lại.

 

Thôi, coi như hắn còn thiếu nàng một vạn linh thạch, hắn nhịn.

 

“Xem ra các ngươi chưa đủ an phận.” Đỉa yêu xuất hiện trong căn miếu đổ nát: “Bổn tọa thích người yên tĩnh.”

 

Nó phun sát khí màu đen trong miệng ra, đệ tử Vọng Thư Các và Thần Cực Môn lập tức lặng lẽ ngất xỉu.

 

“Loài người không nói chuyện càng đáng yêu hơn.” Nó hài lòng đi đến trước mặt Cửu Hồi và Chỉ Du ngất xỉu trên đệm hương bồ, há miệng lộ ra hàm răng rậm rạp đáng sợ.

 

“Tiền bối.” Cửu Hồi mở mắt ra, đè cổ tay nó, cười nói: “Tiền bối đã nói rằng sẽ không giết chúng ta, chẳng lẽ lại lật lọng?”

 

“Ngươi có thể chống lại sát khí của bổn tọa?” Nó cau mày, bóp chặt cổ Cửu Hồi: “Xem ra bổn tọa không thể giữ ngươi.”

 

“Tiền bối có lòng dạ độc ác quá.” Cửu Hồi ấn bàn tay đang bóp chặt cổ mình: “Tu luyện không dễ dàng, không biết mấy năm nay có bao nhiêu mạng người đã mất dưới tay tiền bối?”

 

“Một con nhóc mới lớn ngay cả mạng mình cũng giữ không nổi, còn muốn quan tâm đến những kẻ vô dụng đã chết?” Tay nó dần dần tăng thêm lực: “Chờ ngươi chết rồi, đi xuống hỏi bọn họ.”

 

“Tiền bối không muốn nói thì thôi, đánh đánh giết giết nhiều thì có gì tốt?” Cửu Hồi chớp mắt, hóa thành một luồng khói trong tay nó, lóe ra phía sau nó: “Nguyên hình của tiền bối gớm quá, vãn bối thật sự không muốn ra tay với tiền bối, hay là tiền bối quan tâm đến vãn bối, tự sát đi.”

 

Đỉa yêu xoay người nhìn Cửu Hồi với vẻ mặt nghiêm trọng, thấy gương mặt nàng tái nhợt, hai tay hơi run rẩy, đột nhiên khẽ cười: “Ta tưởng ngươi mạnh mẽ lắm, biến thân thành khói đã tiêu hao không ít linh lực rồi phải không?”

 

Cửu Hồi cười, không nói gì, hai ngón tay kẹp một lá bùa: “Liệt hỏa chú!”

 

Phất tay hất lá bùa, nó nổi giận: “Bổn tọa tu hành mấy ngàn năm, làm gì sợ lửa, ngươi dám làm nhục bổn tọa?!”

 

“Liệt hỏa chú!” Cửu Hồi không để ý tới lời của nó, hai tay kết ấn, triệu hồi vô số lá bùa liệt hỏa chú, bùa liệt hỏa chú biến thành rồng lửa trong không trung, siết chặt nó.

 

Nhân cơ hội này, Cửu Hồi phất tay áo quét những người đang ngất xỉu ở cùng nhau, ném mai rùa mà Ô thừa tướng cho nàng mượn, phủ lên trên người họ.

 

“Mạng mình giữ không nổi còn quan tâm đến người khác.” Đỉa yêu tránh thoát rồng lửa, lửa đột nhiên bắn tung tóe, đốt cháy không ít đồ, con đỉa ở phía bắc lập tức bị lửa đốt thành tro.

 

“Tiền bối, đám con cháu hiếu thảo của ngươi đã bị ngươi đốt thành tro mà ngươi không nhỏ giọt nước mắt nào cho bọn chúng à?” Cửu Hồi thấy liệt hỏa chú vô dụng đối với đỉa yêu, lùi lại hai bước: “Đúng là yêu vật máu lạnh, bạc tình và ghê tởm.”

 

“Ngươi nói nhiều lời vô nghĩa là để kéo thời gian chứ gì?” Đỉa yêu triệu hồi roi luyện huyết: “Đáng tiếc không phải ai cũng có thể tới đây, không ai cứu các ngươi đâu.”

 

“Nhờ người khác không bằng nhờ bản thân mình, tiền bối lo lắng nhiều quá.” Nàng liên tục lùi lại vài bước, nói với phía trên dầm: “Chỉ Du!”

 

Cái gì?

 

Trong miếu còn có người tỉnh táo khác?!

 

Đỉa yêu ngẩng đầu, thấy tuyết trắng trút từ trên trời xuống nhiều như tuyết lở.

 

“A!”

 

Nó phát ra một tiếng kêu thảm thiết, giãy giụa muốn tránh thoát “tuyết trắng”.

 

Đây hoàn toàn không phải là tuyết, mà là muối!

 

“Ta sẽ giết ngươi!” Nó chịu đựng cơn đau đớn, quất roi về phía Chỉ Du đang trốn trên dầm, Chỉ Du phi thân tránh thoát, hắn vung tay áo to rộng, muối chất đống dưới đất biến thành vô số xiềng xích, dệt thành cái lồng, nhốt đỉa yêu ở trong.

 

“Chỉ Du, ngươi không sao chứ?” Cửu Hồi bay đến bên cạnh Chỉ Du, cầm một nắm muối biến thành phi kiếm, chỉ vào đỉa yêu từ xa: “Tiền bối, tối nay tâm trạng của chúng ta khá tốt, chỉ cần ngươi quỳ xuống xin tha, chúng ta sẽ cho ngươi……”

 

“Thôi.” Nàng ném phi kiếm, đâm vào đùi đỉa yêu: “Ngươi hại biết bao người, nghiệt khí quá nhiều, cho dù ngươi quỳ xuống cầu ta, ta cũng không thể tha cho ngươi.”

 

Đỉa yêu muốn lao tới giết Cửu Hồi, nhưng vừa đụng đến lồng xích, da thịt nó biến thành máu loãng, đau đớn đến mức nó chỉ có thể co ro thành một đống ở giữa lồng, nó nhìn chằm chằm Cửu Hồi bằng ánh mắt oán hận và không cam lòng: “Vì sao các ngươi biết ta sợ muối nhất?”

 

Khi nó đột ngột xuất hiện từ trên mây, nó ngạo mạn bao nhiêu thì lúc này lại chật vật bấy nhiêu.

 

“Chỉ cần là yêu, sẽ có nhược điểm.” Cửu Hồi bấm một pháp quyết, hai con dao găm bay ra khỏi đống muối: “Đây không phải là muối thường, mà là muối lấy từ biển sâu, dùng lò luyện đan để luyện chế ra muối tinh tốt nhất, đừng nói nói chuyện tiền bối chỉ có 5000 năm tu vi, dù ngươi có vạn năm tu vi cũng không thể thoát khỏi nhược điểm của bản năng.”

 

“Trong sách có ghi từ lâu, đỉa gặp nước chát sẽ biến thành máu loãng.” Cửu Hồi thở dài: “Thảo nào người ta nói trong sách có vẻ đẹp như ngọc, có nhà vàng, phải đọc nhiều sách mới được.”

 

Chỉ có kẻ ngốc mới đánh nhau đến chết, người thông minh đã biết cách nắm điểm yếu của kẻ thù từ lâu.

 

Đỉa yêu nhướng đôi mắt đỏ như máu, nhìn chằm chằm Cửu Hồi: “Làm sao ngươi biết ta là đỉa yêu?”

 

Cửu Hồi: “……”

 

Nàng quay đầu nhìn Chỉ Du.

 

Chỉ Du nhăn mặt: “Đoán.”

 

“Đúng vậy, đoán.” Cửu Hồi gật đầu: “Lúc ta nói ngươi là đỉa, ngươi không có phản bác.”

 

“Ngươi!” Đỉa yêu lại muốn lao tới, cuối cùng lùi lại và kêu thảm thiết.

 

“Khi ra ngoài, thân phận là do mình đưa ra.” Giọng Cửu Hồi nhàn nhạt: “Kiếp sau nếu có cơ hội làm yêu, chớ làm chuyện ác, tích đức nhiều hơn, cũng đừng để ai đoán được chân thân của ngươi.”

 

Bên ngoài căn miếu vang lên một tiếng sấm, Cửu Hồi không hề nghĩ ngợi, dùng lưỡi dao sắc bén cắt vạt áo mình, quay lại thì thấy Chỉ Du đang che chở cho áo choàng, không nỡ làm hỏng, nàng giơ tay cởi áo choàng của hắn, cắt bên trong, hai người cùng lăn trên mặt đất.

 

Đỉa yêu nhìn hai người khó hiểu, bọn họ đang điên chuyện gì?

 

Bùm!

 

Khi tiếng sét thứ hai rơi xuống, Cửu Hồi ném con dao găm, triệu hồi một con rồng muối, đổ muối vào miệng đỉa yêu.

 

“A a a!” Đỉa yêu ôm cổ họng, đau đớn quằn quại, nhưng không nói được lời nào.

 

“Yêu nghiệt dừng tay!” Cánh cửa của căn miếu đổ nát bị đẩy ra, Nam Phong cùng hai đệ tử chân truyền vọt vào, hắn giơ kiếm chém kết giới, trong phút chốc hổ gầm rú, rồng ngâm nga, kiếm ý vô tận biến thành ánh sáng lạnh lẽo tấn công kết giới.

 

Nhưng…… kết giới vẫn còn nguyên vẹn.

 

Tuyết bay vào trong miếu theo cánh cửa, Nam Phong bị kết giới chấn động, liên tục lui ra sau hai bước, dùng kiếm chống đỡ để không bị ngã.

 

“Nam Phong đạo hữu.” Cửu Hồi che ngực yếu ớt nói: “Con yêu này gần 5000 năm tu vi, chúng ta không thể phá vỡ kết giới của nó.”

 

Đại yêu 5000 năm tu vi?!

 

Sắc mặt Nam Phong thay đổi rõ rệt, nhưng khi hắn nhìn yêu hậu đang lăn lộn trong lồng, vẻ kinh hoàng trên gương mặt biến thành khó hiểu, làm sao bọn họ nhốt đại yêu 5000 năm này vào ngục được?

 

Hắn chưa kịp dò hỏi, phía sau vang lên một tiếng quát chói tai.

 

“Nam Phong, tránh ra!”

 

Hắn và hai đệ tử chân truyền né tránh, hai luồng kiếm ý cực kỳ khủng bố từ ngoài cửa đánh vào. Kết giới vừa rồi không gì phá nổi, trong nháy mắt đã thành sương mù, biến mất không thấy tăm hơi.

 

Ngọc Kính và Thu Hoa một trái một phải bước vào cửa miếu, hai người thấy tất cả mọi người còn sống, biểu cảm trên mặt dịu đi rất nhiều. Ngọc Kính kiểm tra các sư điệt, thấy bọn họ đang ngủ ngon lành, vì thế đi đến cạnh Cửu Hồi và Chỉ Du, đau lòng đỡ hai người bọn họ ngồi xuống bên cạnh: “Cửu Hồi, Chỉ Du, chuyện gì đã xảy ra?”

 

“Sư phụ!” Cửu Hồi lập tức chui vào lòng Ngọc Kính, khóc lóc thảm thiết: “Con yêu này thật đáng ghét, bắt tám người bọn con, nói rằng muốn uống máu và ăn thịt bọn con, còn muốn bọn con quỳ xuống. Các sư huynh và sư tỷ thà chết chứ không chịu khuất phục, bị nó đánh trọng thương bất tỉnh, đồ nhi sợ chết khiếp luôn.”

 

“Đừng sợ, đừng sợ, đồ nhi ngoan đừng sợ.” Ngọc Kính vỗ lưng Cửu Hồi nhè nhẹ, lớn tiếng nói: “Các con đối mặt với sự uy hiếp của ác yêu, thà chết cũng không chịu khuất phục, làm rất tốt, đúng là đệ tử tốt của Vọng Thư Các.”

 

Nam Phong và hai đệ tử chân truyền của Cửu Thiên Tông lộ ra vẻ khâm phục. Tuy Vọng Thư Các yếu thế, nhưng tính cách không chịu khuất phục khi đối mặt với ác yêu thật sự khiến người khác khâm phục.

 

“Đồ nhi và Chỉ Du không phải là đối thủ của con yêu này, cũng may trong nạp giới của đồ nhi có một ít muối, tình cờ con yêu này sợ muối nhất, mới dựa vào thứ này để miễn cưỡng kìm chế nó.” Cửu Hồi hơi tiếc số muối này, muối tốt mà bị con yêu này lãng phí.

 

Một ít?

 

Nam Phong nhìn một lớp muối thật dày trên mặt đất và cái lồng được luyện chế bằng muối, nói “một ít” có quá khiêm tốn không?

 

“A a a……” Đỉa yêu trừng Cửu Hồi bằng đôi mắt đỏ như máu, ước gì có thể uống máu và ăn thịt nàng ngay bây giờ.

 

Nó tung hoành trong Yêu tộc đã nhiều năm, thế nhưng lại thua trên tay một con nhóc và thằng nhóc mới lớn.

 

“Sư phụ, nó còn trừng con.” Cửu Hồi chen vào lòng Ngọc Kính: “Đồ nhi sợ quá.”

 

Xoẹt!

 

Một tia kiếm lóe lên, hai mắt của đỉa yêu bị khoét một cách tàn nhẫn.

 

Thu Hoa tra kiếm vào vỏ, thờ ơ nói trong tiếng kêu gào thê thảm của đỉa yêu: “Yêu nghiệt không quản được cặp mắt của mình thì đừng cần nữa.”

 

Nam Phong và hai đệ tử chân truyền lén lùi lại hai bước, bọn họ còn nhớ mối quan hệ không tốt giữa Thu tiên tôn và tông chủ của bọn họ, bọn họ sẽ không nói thêm lời nào trước khi tông chủ tới.

 

“Nam Phong.” Thu Hoa quay đầu nhìn Nam Phong: “Thu thập tất cả xương cốt trong miếu để bọn họ yên nghỉ nơi chín suối.”

 

“Vâng, vãn bối tuân mệnh.” Nam Phong lập tức cất kiếm, đi thu thập thi thể. Hai đệ tử chân truyền vội làm theo, dùng hành động thực tế để Thu tiên tôn thấy, bọn họ có con mắt tinh tường và siêng năng.

 

Sau khi thu thập xong xương cốt, Nam Phong lui ra cửa, canh giữ ở cửa. Cách Thu tiên tôn xa một chút, bọn họ sẽ thấy thoải mái hơn.

 

“Hôm nay đa tạ Thu tông chủ đã ra tay giúp đỡ.” Ngọc Kính đứng dậy cảm tạ: “Những đệ tử bất tài này của bỉ tông đã làm ngài lo lắng.”

 

“Ngọc các chủ không cần khách sáo như thế, ta và Cửu Hồi tiểu hữu rất có duyên, cho dù Ngọc các chủ không lên tiếng, ta cũng sẽ tới giúp chư vị.” Thu Hoa thấy chín người dưới kết giới mai rùa vẫn chưa tỉnh lại, quay qua nhìn Cửu Hồi: “Cửu Hồi tiểu hữu, các vị tiểu hữu này có sao không?”

 

“Bọn họ đều không sao, chỉ trúng độc của ác yêu nên mới bất tỉnh.” Cửu Hồi chui ra khỏi ngực Ngọc Kính, phất tay gỡ kết giới mai rùa: “Không biết khi nào bọn họ mới tỉnh lại?”

 

“Hương này có thể giải sát khí, Cửu Hồi tiểu hữu đừng lo lắng.” Thu Hoa lấy một nén hương tinh khiết trong nạp giới ra, thắp lên rồi cắm xuống đất: “Đệ tử của quý tông đối mặt với ác yêu mà vẫn có thể bất khuất và khảng khái, Ngọc các chủ dạy dỗ rất tốt.”

 

Trong lúc mơ màng, sáu người Vọng Thư Các nghe được mấy chữ “bất khuất”, “khảng khái”, trong lòng không khỏi thắc mắc, họ đang nói về ai?

 

“Thu tông chủ quá khen, bọn trẻ chẳng qua có chút liều lĩnh mà thôi.” Ngọc Kính cười dịu dàng: “Bọn chúng cần phải học nhiều.”

 

Mấy người trong Vọng Thư Các: “……”

 

Ồ, hóa ra đang nói về bọn họ.

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Vọng Thư Các: 《khảng khái》, rau hẹ bé nhỏ: 《sợ hãi》, Ô thừa tướng: 《tốc độ》, Cửu Thiên Tông đệ tử: 《đột nhiên có sự sống trong mắt》

 

Chỉ Du: 《im lặng》, Thần Cực Môn: 《mặt mũi của tông môn》, đỉa: 《không ai lên tiếng thay ta》

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.