Cửu Thiên Tông, Ngự Trân Tông, Trường Thọ Cung…… Mỗi năm có vô số thư của mười đại tông môn gửi đến Phù Quang điện, bọn họ dùng từ ngữ luôn luôn cung kính và xa cách giống như con rối trong Phù Quang điện. Phù Quang xem sơ qua vài lần, vung tay áo quét toàn bộ thư vào sau điện. Phía sau điện tràn đầy thư chất cao như núi, vàng bạc, bảo vật, pháp khí, sách cổ rải rác khắp mặt đất, nhưng không ai để ý. Loảng xoảng. Cái chén vàng bị những phong thư bay vào đánh ngã, phát ra âm thanh giòn giã. Hắn chậm rãi xoay đầu, nhìn cái chén phát ra tiếng vang. Màu vàng rực rỡ, chắc nàng sẽ thích. Đi đến nội điện, hắn cúi xuống nhặt cái chén vàng, tìm một khoảng trống trên kệ tràn đầy rồi nhét nó vào. Tìm được một chiếc đèn lồng ngọc tủy đỏ, hắn cầm nó lên, xoay người đi ra khỏi đại điện. Tuyết đầy trời rơi xuống mặt, đèn lồng đỏ bị gió mạnh thổi đong đưa. Hắn mở tay áo để bảo vệ chiếc đèn lồng, bước vào lớp tuyết thật dày. Thấy hắn ra khỏi điện, đám con rối cũng theo ra như cá. “Tiên quân không thể rời khỏi núi Phù Quang.” “Tiên quân không thể rời khỏi núi Phù Quang.” Bọn chúng vây quanh hắn, lặp lại những lời đã nói vô số lần bằng giọng vô cảm. Phù Quang không để ý đến chúng, hắn đi từng bước đến rìa vách núi, nhìn về phương nam. “Tiên quân, mời trở về!” “Tiên quân, mời trở về!” “Tiên quân, mời trở về!”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tai-ha-rat-binh-thuong-nguyet-ha-diep-anh/871467/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.