Thu hoạch xong, Vương quả phụ liền nhờ người chọn ngày lành, thúc giục làm đám cưới cho con gái với Lý Thư Hoa.
Bụng của Vương Thúy Vân ngày một to lên, nhà ai cưới mà cô dâu bụng vượt mặt thế này? Bị người ta cười chê.
Nhà gái không đòi bốn món sính lễ, cũng không đòi tiền cưới.
Vương quả phụ suốt ngày nói với mọi người rằng, nhà họ Vương bà không trông mong Lý Thư Hoa một xu một hào nào, chỉ cần sau này hắn đối tốt với con gái bà là được.
Ai cũng khen Vương quả phụ là một bà mẹ vợ tốt hiếm thấy, còn Lý Thư Hoa thì cứ như cái xác không hồn, lẩm bẩm theo: "Phải, phải, mẹ vợ tốt, mẹ vợ tốt..."
Lý Thư Hoa vẫn luôn cố tránh ra ngoài, anh sợ phải nhìn thấy tên ngốc ấy, ánh mắt đau đớn tuyệt vọng của nó lúc bị kéo đi, cứ ám ảnh trong mơ làm anh bừng tỉnh giữa đêm.
Nhưng cuối cùng anh vẫn phải ra ngoài mua thức ăn, trong nhà đã ăn hết sạch gạo, đành ra chợ. Vừa ra cửa đã thấy một đoàn người rầm rộ kéo về sân phơi lúa — chỗ đó dựng hẳn một cái sân khấu, trước kia mỗi lần họp thôn mới dựng, giờ ngày nào cũng có người bị đấu tố trên ấy, nên chẳng dỡ nữa.
Không hiểu sao, Lý Thư Hoa lại lững thững theo đám đông đi đến đó, thấy dưới sân khấu mọi người tụ tập xem náo nhiệt, một hàng người bị áp giải lên, đầu ai cũng bị cạo thành kiểu "âm dương" kỳ quái, cổ đeo tấm bảng gỗ, trên đó viết những chữ bằng bút
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tai-nhan-gian-dieu-tu-a-di/2982180/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.