Vị tam trưởng lão này là một trưởng lão râu trắng kì quái, không thích sống trong những cung điện nguy nga mà tự mình dựng cho mình một túp lều tranh trên sườn núi.
Môn chủ Thiên môn đã đến một lần và rời đi với vẻ mặt khó nói.
Ngày thường, vị trưởng lão này không nhất thiết phải đến đây tiếp khách, cho nên đối với thái độ quái gở của lão, mọi người đều không để tâm.
Lúc Hình Đan tới, lão tử đang nhổ cỏ thuốc ở trong vườn, từ trước tới nay đều một mình, nên không thể hòa hợp vói mọi người trong môn, nhưng lại rất thích người nam tử lầm lì này.
“Hôm nay, tại sao lại rảnh rỗi tới tìm ta?” Tam trưởng lão vỗ vỗ bàn tay bẩn của mình, có thể rửa nhưng lão lại không, mà chỉ mặc kệ vết bẩn ở trên tay.
"Người sư phụ lòng dạ độc ác của ngươi không phái ngươi xuống núi làm việc sao?”
“Sư phụ rất tốt.” Hình Đan nhíu mày, trong vô thức đã phản bác lại.
“Được, được, được, sư phụ của ngươi là tốt nhất.” Tam trưởng lão không thèm dây dưa với hắn chuyện này, cái tên đầu gỗ ngu xuẩn này, nói với hắn cũng không có ý nghĩa gì.
Không biết tại sao, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Ngu Dư, lão không hề thích nữ nhân được thiên hạ ca tụng này. Mặc dù mọi người đều ca tụng nàng thánh thiện, nhưng lão vẫn cảm thấy nàng không hề đơn giản như vẻ bề ngoài. Lão không thể hiểu được đôi mắt đó, quá phức tạp và mờ mịt, ẩn giấu một luồng khí nguy hiểm trong đó.
“Nói đi,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tam-ma-duong-ti-la-bac/335339/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.