Thật ra, khi thực sự bước vào cuộc chiến, trong lòng Chu Mỹ Tây vẫn có chút ngại ngùng. Cô không dám nhìn anh, cũng cảm thấy ánh mắt anh quá mức nóng bỏng. Đến cả việc đối diện cũng bị anh ép buộc, hai tay anh nâng khuôn mặt cô lên, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt anh.
Ban đầu, ánh mắt anh còn dịu dàng, những nụ hôn cũng rất đỗi ôn nhu, khiến Chu Mỹ Tây lầm tưởng rằng đây sẽ là một đêm ngọt ngào, êm ái. Nhưng nào ngờ, ngoại trừ đôi mắt và bờ môi vẫn giữ lại chút lưu tình, thì những hành động khác của anh lại hoàn toàn thiên về sức mạnh và bản năng nguyên thủy. Không còn chút gì của vẻ điềm đạm, lịch thiệp thường ngày, giống như một con thú hoang đã rũ bỏ lớp ngụy trang, để lộ bản năng chiếm đoạt mạnh mẽ, khiến Chu Mỹ Tây liên tục xin tha.
Lần giao hòa này hoàn mỹ đến mức gần như trọn vẹn. Chu Mỹ Tây cảm thấy mãn nguyện, không chỉ đơn thuần là sự thỏa mãn về thể xác, mà còn bởi trong suốt quá trình ấy, cô đã có thể chân thực cảm nhận được tình yêu và sự trân trọng của Lăng Nguyệt dành cho mình, dù động tác của anh có phần mạnh mẽ, nhưng đôi môi anh chưa từng rời khỏi làn da cô, ngay cả từng ngón tay cũng không bỏ qua. Đến khoảnh khắc cuối cùng, anh ôm cô thật chặt, hai cánh tay siết chặt đến mức như thể muốn khắc ghi cô vào lồng ngực mình.
Cảm giác này quá đỗi mãnh liệt, thậm chí còn vượt xa cả sự thỏa mãn về thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tam-mat-lang-tranh-la-khi-con-tim-rung-dong/2691046/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.