Không an ổn? Ngự Thiên Dung nghi hoặc nhìn Kẻ Mang Mặt Nạ, “Vì sao? Chẳng lẽ sắp có chiến tranh? Có người muốn làm phản?”
Kẻ Mang Mặt Nạ kinh ngạc trừng mắt nhìn nàng, “Sư muội, ngươi mất trí nhớ ngay cả chuyện thường thức này cũng quên sao? Nơi mà ngươi đang ở chính là Tịch phủ, ngươi có biết địa vị của Tịch phủ ở Thanh Quốc không? Chỉ riêng câu ngươi vừa mới nói kia, nếu bị người hữu tâm nghe được, rất có khả năng sẽ mang đến phiền toái lớn cho Tịch Băng Toàn.
”
“Nga, vậy sao!”
Nhìn bộ dạng không thèm để ý của nàng, Kẻ Mang Mặt Nạ bất đắc dĩ, Ngự Thiên Dung nhìn hắn, “Vậy, ừm, sư huynh, ngươi… Dù sao cũng phải nói cho ta biết một cái tên đi nha?”
“Ngay cả tên của ta cũng quên?”
Ngự Thiên Dung ném cho hắn một cái liếc xem thường, tức giận nói: “Vô nghĩa, đã nói là mất trí nhớ, mọi chuyện đều quên không còn một mảnh.
”
“Lam Tĩnh Phong.
Lam nghĩa là màu lam, tĩnh nghĩa là im lặng, phong nghĩa là gió.
”
“Ừm—— cái tên thực tao nhã.
” Ngự Thiên Dung nhìn hắn, không biết khuôn mặt dưới lớp mặt nạ này như thế nào, có khi nào lại là một vị soái ca không a?
“Sư muội, ngươi nghe ta, nhanh chóng rời đi nơi này đi! Tịch Băng Toàn có lẽ sẽ không hại ngươi, nhưng là, những người khác đều đối hắn như hổ rình mồi, ngươi lưu lại chỉ khiến bản thân bị nguy hiểm mà thôi.
”
Xí, làm gì phải nói nghiêm trọng như vậy, nàng thấy Tịch Băng Toàn đâu có chút gì sợ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tam-phu-buc-toi-cua-phu-nhan-thinh-thu/1291168/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.