Sẩm tối, Mạch Khê vội vã trở về.
Ta dựa trên nhuyễn tháp, liếc mắt nhìn hắn một cái rồi lại tiếp tục đọc thoại bản. Hắn đứng ở cửa một lúc, dè dặt lại gần ta. Hắn ngồi xuống bên cạnh giường, ngập ngừng một lúc lâu mới nói: “Ta nghe nói, hôm nay có quan binh tới.”
“Ừ.”
"Tam Sinh..."
Ta ném thoại bản sang một bên, ngồi thẳng người dậy, nhìn hắn:
“Chàng muốn hỏi gì?”
Hắn mấp máy môi nhưng vẫn không nói được gì.
Ta nói: “Quan binh bị ta đuổi, Thi Sảnh Sảnh cũng bị ta đuổi đi.”
Hắn nhìn ta một lát, có chút bất đắc dĩ, bật cười.
Ta nhíu mày, “Sao nào? Hóa ra chàng muốn kết hôn với thiên kim tiểu thư nhà đại tướng quân, à, hóa ra ta đến không đúng lúc, làm hỏng mối nhân duyên của chàng. Nếu như chàng không đành lòng, để ta tìm cô nương ấy về, ta thấy tình cảm nàng ấy dành cho chàng rất sâu đậm.”
Nói xong, đứng dậy đi ra bên ngoài.
Hắn kéo ta lại, mặt hơi hơi đỏ lên: “Tam Sinh, nàng biết rõ ý ta không phải như vậy. Nàng… Lần này thấy nàng ghen như vậy, thật ra trong lòng ta rất vui. Nhưng…”
“Nhưng…?”
“Đám quan binh nói nàng là yêu quái, ngày mai muốn mời Đại quốc sư tới đây trừ yêu.”
“Đại quốc sư ư?” Ta nghĩ tới lão đạo có khuôn mặt nghiêm nghị mà hôm trước gặp trong ngõ nhỏ kia.
Mạch Khê nhíu mày, gật gật đầu: “Tam Sinh, nàng có muốn tránh đi chỗ khác không?”
“Tránh?” Ta ngạc nhiên hỏi lại, “Vì sao phải tránh? Ta không phải yêu quái.” Nhưng nhìn vẻ mặt lo lắng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tam-sinh-vong-xuyen-bat-tu/437472/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.