Nếu đến giờ còn giả vờ không nghe thấy, thì đúng là quá không biết điều rồi. Triều Chu Viễn hiểu điều đó. Nhưng nếu bắt anh phải nói ra đáp án, anh lại không dễ dàng nói được.
Vậy nên, nhân lúc men rượu chưa tan, anh dứt khoát ném ngược câu hỏi về phía cô: “Thế nào mới tính là yêu?”
Vừa khéo, một chiếc xe lao vụt qua, cuốn theo cả dòng suy nghĩ của Trì Ương Hà.
Dù sao mà nói, nếu lúc này còn bắt cô phải giữ bình tĩnh, thì cũng quá hà khắc rồi.
“Còn nếu em muốn chết thì sao?”
Triều Chu Viễn sững người, dường như không phải vì say rượu, mà là vì bị chính cô làm cho đơ người.
Từ cổ tay, anh lần từng ngón tay của cô, dừng lại ở đầu ngón trỏ, khẽ bóp nhẹ: “Mạng này đã có người đặt chỗ rồi. Nhưng anh có thể tặng em mười chiếc xe, em muốn đâm vào đâu thì đâm, chỉ cần chừa lại cho anh một con đường sống là được, thế nào?”
Được rồi, dù cô có quyết tâm cược một ván hết mình vì tình, thì anh vẫn cứ coi đó như một câu chuyện đùa, nói xong là bỏ qua.
Trì Ương Hà giật tay khỏi anh, nhanh chóng bước vào cửa hàng tiện lợi: “Em vốn không cần mười chiếc xe đó.”
Đến đây, Triều Chu Viễn thực sự không hiểu nổi. Anh nhìn theo bóng lưng kiên định của cô, vừa châm thuốc vừa tò mò. Tại sao chứ? Chẳng phải trước đây rất muốn sao?
À, anh đã quên nói với cô rồi.
Ánh mắt của cô khi lần đầu anh nhìn thấy, anh từng thấy qua trong gương.
Cuối
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tan-cuoc-nha-ky/1352545/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.