Trên màn ảnh đang chiếu Titanic sao? Nhưng Trì Ương Hà lại cảm thấy đó là từng thước phim về quá khứ của bọn họ.
Thì ra, mở đầu của họ cũng chính là đoạn kết.
Cô chợt quay đầu nhìn người bên cạnh, chỉ trong một cái chớp mắt, bảy năm trôi qua như bóng câu qua cửa.
Thời gian cuối cùng cũng để lại dấu vết trên những chỗ ngồi giữa họ.
“Triều Chu Viễn, nếu bây giờ trên màn hình không phải là Titanic, mà là bộ phim về chúng ta.”
Anh xoay đầu nhìn cô, như thể đang nhìn một điều gì đó xa xôi, kéo dài đến vô tận.
“Anh sẽ đánh giá nữ chính thế nào?”
Anh im lặng thật lâu, giọng nói như phải trải qua một chặng đường dài mới có thể quay về lồng ngực: “Thật ra, anh không hiểu tại sao cô ấy lại ngày càng vô mục đích mà dựa vào anh, rõ ràng ngay từ đầu cô ấy đã biết anh là một kẻ tệ bạc.”
“Là do cô ấy muốn quá nhiều, hay do anh có quá nhiều dịu dàng không đúng lúc?”
“Anh đương nhiên có tội, không kịp nhận ra trong sự dựa dẫm của cô ấy lại chất chứa nhiều yêu thương đến vậy.”
“Vậy thì cô ấy cũng có lỗi. Ai bảo cô ấy cố chấp nhét vào lòng anh một tình yêu tràn trề như thế, đến cả điều không thể có cũng muốn tìm được sự trọn vẹn nơi anh, rồi cuối cùng lại quấn quýt trong một sự cố chấp.”
“Cô ấy không sai, chỉ là không may khi gặp phải anh.”
“Cô ấy có sai. Sai lầm lớn nhất của cô ấy chính là gặp được anh.”
“Là anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tan-cuoc-nha-ky/1352708/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.