Một đêm không ngủ.
Gần sáng, tôi đổi ca với Lương Mộ Hi, thay chị chăm sóc Hứa Nhân Ninh trong khi chị về chăm Hứa Dục Duy.
Chị ta cười nói hai mẹ con nhà này thật không làm người ta bớt lo, tôi nói chỉ có người lớn thôi, còn đứa nhỏ ngoan hơn nhiều.
Lương Mộ Hi cười khanh khách, bóp nhẹ vai tôi, nói: "Thật sự cảm ơn em nhiều lắm."
"Có gì đâu mà cảm ơn." Tôi nói.
Sau khi Lương Mộ Hi đi, trong phòng bệnh chỉ còn tôi và Hứa Nhân Ninh vẫn chưa tỉnh.
Tôi chống cằm nhìn chằm chằm gương mặt ngủ say thanh tú, không thể ngờ rằng mình sẽ gặp lại chị trong hoàn cảnh này.
Tôi khẽ nắm bàn tay thanh mảnh của chị, dùng đầu ngón tay xoa nhẹ.
Thấy Hứa Nhân Ninh sẽ không tỉnh lại trong một chốc một lát, tôi ghé vào mép giường, nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc.
Trong lúc mơ màng, cảm giác có thứ gì đó cào tôi ngưa ngứa, tôi muốn mở mắt xác nhận, nhưng không cưỡng lại được cơn buồn ngủ ập tới, cứ thế ngủ vùi.
Ánh sáng đâm vào mi làm đau mắt tôi, tôi từ từ mở mắt ra, bắt gặp nét cười thân thuộc.
Tôi sững sờ mấy giây rồi lập tức thẳng lưng, đối diện với nụ cười yếu ớt của Hứa Nhân Ninh, nhất thời ngỡ rằng đó chỉ là ảo giác của mình.
"Chị..."
"Chắc tay tê rần rồi nhỉ?" Hứa Nhân Ninh kéo tay tôi qua, nhẹ nhàng vuốt ve, "Thấy em ngủ ngon quá nên chị không nỡ đánh thức.
Có phải cả đêm qua em không ngủ không?"
Ánh nắng len qua kẽ lá tràn vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tan-du-doi-nguoi-tro-tan-doi-toi/1755370/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.