Ngày Hứa Nhân Ninh xuất viện là một ngày nắng đẹp.
Lương Mộ Hi lái xe tới đón Hứa Nhân Ninh, chị ta hạ cửa kính xe, cười nói: "Lê Thần, trước khi học kỳ kết thúc em sẽ không cần đến phòng khám giúp chị đâu."
Tôi gật đầu, "Em sẽ ôn luyện trong phòng tự học." Tôi đã thống nhất với Đàm Nhã Hằng cũng đang bị chậm tiến độ, chúng tôi sẽ đóng ổ vài ngày ở phòng tự học mở 24/24.
Tôi cảm động trước sự chu đáo của Lương Mộ Hi, tạm thời miễn cưỡng rời xa Hứa Nhân Ninh, tôi vòng qua ghế lái phụ, Hứa Nhân Ninh cũng hạ cửa sổ xe xuống, chăm chú nhìn tôi.
"Cố gắng lên." Chị cười nói.
"Em thi xong nhất định sẽ đi tìm chị." Tôi nói.
Hứa Nhân Ninh vươn tay xoa gò má tôi, "Được, chị sẽ chờ em."
Tôi nắm tay chị, nghiêm túc nói: "Đến lúc đấy, em có chuyện muốn nói với chị."
Ánh mắt Hứa Nhân Ninh sâu thêm, mỉm cười.
Tôi nhìn theo xe rời khỏi bệnh viện, mãi đến khi không thấy bóng dáng mới quay đầu lại.
Sau khi về trường, tôi tập trung chuẩn bị cho kì thi cuối kỳ và đủ loại báo cáo khác nhau, dốc toàn lực chỉ vì muốn có thể đi tìm Hứa Nhân Ninh sau khi kết thúc.
Tôi biết một khi gặp chị thì sẽ không làm gì được nữa.
Đàm Nhã Hằng vừa nhìn thấy tôi liền quan sát từ trên xuống dưới, tấm tắc: "Thế nào, sao thấy tinh thần sáng láng vậy?"
Tôi lườm cô ấy, "Làm gì có." Lời nói yếu ớt, đến mình còn không tin.
Đàm Nhã Hằng câu cổ tôi đòi tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tan-du-doi-nguoi-tro-tan-doi-toi/1755372/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.