“Dường như... đúng là có chuyện này.”
Ta hơi áy náy, khẽ nhìn sang mẹ.
Hồi đó, mẹ vẫn luôn ở trong trướng chăm sóc cha, còn ta thì ở một mình, mẹ không hề biết ta đã lẻn ra ngoài cả đêm. Khi ấy, ta cũng không dám nói cho mẹ biết. Nếu bà biết ta tự đẩy mình vào tình huống nguy hiểm như vậy, có lẽ bà sẽ vặn đứt tai ta mất.
Thấy sắc mặt mẹ bắt đầu trầm xuống, ta liền vội vàng nhào vào lòng bà, nũng nịu: “Mẹ, đừng giận mà. Mọi chuyện qua rồi, con cũng không sao cả. Sau lần đó, con đã cẩn thận hơn nhiều, không còn hành động hấp tấp nữa. Xem như tai họa lại giúp con trưởng thành hơn. Hơn nữa, giờ con cũng đã lớn, học võ với cha được mấy năm, có cả cha mẹ bảo vệ, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện như thế nữa đâu.”
Mẹ cúi xuống nhìn ta, không nổi giận, nhưng mắt lại đỏ hoe.
“Là mẹ không tốt, đã dẫn con theo nhưng không chăm sóc kỹ. Nếu khi đó con có mệnh hệ gì, cả đời này mẹ sao chịu nổi...”
Mẹ vừa khóc, cả nhà ta ai nấy đều giật mình.
Ngay cả khi cha suýt mất mạng năm ấy, mẹ vẫn kiên cường, chưa từng khóc trước mặt chúng ta.
Chúng ta liền thay phiên nhau dỗ dành mẹ.
Thậm chí, anh trai vốn kiệm lời cũng hiếm hoi nói vài câu mềm mỏng an ủi mẹ.
Mãi sau, mẹ mới ngừng khóc.
Nhưng vừa ngừng khóc, bà đã vặn tai ta, nhưng không mạnh, “Thật sự đã biết rút kinh nghiệm chưa?”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tan-hoang-tu-hon-da-ta-ngai/2799172/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.