🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

"Ta... dịch bệnh có thể chưa rõ, nhưng hạn hán thì chắc chắn là thật rồi."

 

Mẹ ta vừa mua thêm một lượng lớn lương thực, mà chỉ vài ngày sau, trong kinh đã ngập tràn dân tị nạn, việc hạn hán lập tức trở thành chuyện ai ai cũng biết.

 

Chiều hôm ấy, mẹ ta ngồi trong sân, cẩn thận tính toán sổ sách. Ta ngồi bên cạnh giúp bà xử lý vài việc lặt vặt.

 

Lúc ấy, quản gia dẫn một người lạ vào sân.

 

“Lưu chưởng quỹ, có việc gì sao?”

 

Mẹ ta lên tiếng, giọng điệu quen thuộc, dường như bà khá quen thân với người này.

 

“Thưa phu nhân, hôm nay Bạch Tâm Nhụy đến tiệm cầm đồ của ta, muốn bán toàn bộ cửa hàng của bà ta, còn hỏi khi nào có thể hoàn tất, có vẻ bà ấy cần tiền gấp.”

 

“Ồ?” Mẹ ta nghĩ một lúc, nhếch môi cười, “Cửa tiệm của bà ta bị ta chèn ép, thua lỗ triền miên. Chắc nghe tin hạn hán, muốn bán tháo tài sản đổi thành lương thực để kiếm chút lời đây mà.”

 

“Nếu không phải lúc đầu ta thấy ông làm việc tốt, giao luôn cả cửa tiệm cho ông quản lý, ta cũng chẳng thường ghé qua. Có lẽ Bạch Tâm Nhụy không biết cửa hàng này thuộc ta, nên mới vô tình tiết lộ tin tức như vậy.”

 

Mẹ ta đặt bút xuống, tâm trạng khá vui vẻ.

 

“Phu nhân, vậy bây giờ ta nên làm gì?”

 

“Khi đề cập đến việc bán tài sản, Bạch Tâm Nhụy còn dặn đi dặn lại rằng sau này bà ta sẽ chuộc lại, mong rằng ta không bán cho ai khác,” Lưu chưởng quỹ tỏ vẻ khó xử.

 

“Bà ta nói không bán cho ai thì ta sẽ không bán chắc? Giờ người cần tiền là bà ta, ông chỉ cần nói là sẽ thu mua hết, nhưng cũng không có nhiều tiền mặt, cứ mặc sức ép giá xuống thấp nhất. Còn chuyện không bán cho người khác ấy hả, có lợi sao ta không nhận?”

 

“Tin tức hạn hán đã lan rộng trong kinh, ai có tiền rảnh cũng sẽ nghĩ đến tích trữ lương thực. Tiệm cầm đồ khác cũng chẳng mấy ai có sẵn tiền để thu mua toàn bộ tài sản của bà ta, mà có chăng, người ta cũng sẽ ưu tiên tích lương thực hơn.”

 

“Đừng e ngại bà ta, cứ mạnh mẽ lên. Nếu bà ta muốn bán thì mua, không bán thì cứ để bà ta tìm nơi khác. Cuối cùng, bà ta nhất định phải quay lại thôi.”

 

Mẹ ta bình thản phân tích.

 

Lưu chưởng quỹ nghe xong, mắt sáng lên, nhận lệnh rồi hớn hở rời đi.

 

Khi ông ấy rời khỏi, mẹ ta liền gọi quản gia vào.

 

“Vài hôm trước, ta đã mua lương thực từ mấy thương gia. Giờ ông hãy quay lại gặp họ, nói là ta đã ép giá quá thấp, khiến họ chịu thiệt, nên từ nay ta sẽ mua với giá gấp ba. Hãy yêu cầu họ giữ phần lớn lương thực trong kho cho ta.”

 

“Thêm nữa, dặn họ nếu Bạch Tâm Nhụy đến mua lương thực, cũng phải bán với giá gấp ba lần. Nếu thành công, sau này mỗi lượng lương thực ta mua, họ sẽ được hưởng thêm một phần lợi.”

 

Giao phó xong xuôi, quản gia liền lui ra.

 

Trong sân chỉ còn lại ta và mẹ, ta nhìn bà rồi hỏi, “Tổn hại địch một ngàn, mình cũng mất tám trăm. Mẹ, hao tổn sức lực thế này liệu có đáng không? Cuối cùng bà ta vẫn mua được lương thực, lại kiếm lời, mà người tổn thất nhiều tiền vẫn là mẹ.”

 

Nghe ta nói, mẹ ta bật cười, khẽ gõ vào trán ta.

 

“Con ngây thơ quá.”

 

“Số tiền này với mẹ chẳng đáng bao nhiêu, nhưng với Bạch Tâm Nhụy, đó là từng đồng mà bà ta dùng để cứu mạng mình. Mất đi tài sản mà chẳng còn tiền mua lương thực, gia đình bà ta rồi sẽ nghèo đến chỉ còn bốn bức tường trống.”

 

“Còn chuyện kiếm lại vốn? Bà ta chẳng có cơ hội đâu! Lần này, ta sẽ khiến bà ta bại đến thê thảm.”

 

Mẹ ta quả quyết.

 

Bà quả thực có con mắt tinh tường khi kinh doanh, chẳng bao giờ làm gì mà không nắm chắc phần thắng. Nghe bà nói vậy, ta an tâm hơn, quyết định chờ xem bà xử lý Bạch Tâm Nhụy thế nào.

 

Nửa tháng sau, hạn hán trở nên tồi tệ hơn.

 

Cổng thành đông nghịt người tị nạn, trong thành thì chật kín.

 

Tần Bách không thể làm ngơ được nữa.

 

Thượng thư Bộ Hộ đích thân đến cầu xin mẫu thân cho mượn tiền.

 

“Bạch Tâm Nhụy đã quyên góp xây hành cung, chưa dùng đến, số tiền đó có thể tạm thời dùng để cứu trợ cũng được. Huống hồ, thời Tiên đế chiến tranh ít, thiên tai cũng hiếm, tranh giành ngôi vị chẳng bao nhiêu, dân chúng mỗi năm đều nộp thuế, quốc khố chẳng lẽ đến chút tiền cứu trợ cũng không có?”

 

“Thiếu tiền thật sao? Ta nghi ngờ có kẻ đã ăn chặn rồi.”

 

Nghe đến chữ ‘ăn chặn’, mặt thượng thư Bộ Hộ lập tức biến sắc, không giữ được phong thái, ông ta bỏ đi thẳng.

 

Tất nhiên, mẹ ta không cho mượn tiền.

 

“Mẹ, nếu Bộ Hộ thực sự không có tiền, chúng ta không giúp họ sao?”

 

Ta hỏi.

 

“Tất nhiên là không rồi. Cố ngoại của con được tôn là đại thương gia Giang Nam không chỉ vì ông ấy giàu có mà còn vì lòng nhân ái. Gia huấn của chúng ta là: ‘Khi giàu thì giúp người, khi nghèo thì giữ mình.’ Thời Tiên đế, ông ấy từng quyên góp nhiều cho các trận hạn hán và lũ lụt, nhận lại bao ân tình. Những người ông từng giúp đỡ, sau này lại giúp đỡ ông, tài sản càng ngày càng nhiều.”

 

“Ngay cả ngoại tổ mẫu con cũng thường nhắc nhở ta về gia huấn này. Bà xem đó là kim chỉ nam, ta cũng ghi lòng tạc dạ.”

 

“Nhưng lần này, ta sẽ không trao tiền cho Bộ Hộ, không trao cho Tần Bách, vì cuối cùng không biết nó sẽ chảy vào túi ai. Ta sẽ trao cho Tần Nghị.”

 

“Tần Nghị sao?”

 

“Sắp tới, quan viên sẽ dâng sớ, yêu cầu Tần Bách chọn người đi cứu trợ. Nếu hắn không có tiền, chắc chắn sẽ giao việc khó khăn nhất cho kẻ mà hắn kiêng dè nhất. Lúc đó, ta sẽ trao tiền cho Tần Nghị, khỏi phải chạy đôn chạy đáo mua lương thực, tiết kiệm được bao công sức.”

 

Mẹ ta xoa trán nói.

 

Trước đó, ta nghe Tần Nghị vào cung gặp thánh thượng, sau đó bị Tần Bách giữ lại.

 

Ta đã lo lắng không biết hắn sẽ làm sao để thoát thân, ai ngờ cơ hội lại là như thế này.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.