Đã tử bởi DocTruyen.Org
Hải Nhã còn nhớ rõ có một khoảng thời gian cô rất thích soi gương, có lẽ là lúc đang vui vẻ sau khi thích Đàm Thư Lâm, cả ngày nghĩ làm cách nào khiến mình xinh đẹp nhất, bộ dáng nào thích hợp nhất. Từ lúc cùng Đàm Thư Lâm cãi nhau xong, cô cũng rất ít khi trang điểm.
Bây giờ, soi mình trong gương, cô mới hốt hoảng cảm thấy, hình như đã rất lâu rồi cô không nhìn kỹ mình đến như vậy.
Lúc đi học tiểu học, có rất nhiều bạn học đã nghi ngờ cô là con lai, hoặc là có dòng máu của người Tân Cương. Bởi vì da của cô so với người thường trắng hơn nhiều, sống mũi cao, ngay đến cả màu tóc cũng rất nhạt, hơn nứ dưới ánh mặt trời nhìn thấy đặc biệt rõ rằng. sau này đến thời kỳ trưởng thành, thân hình nẩy nở, mới không có ai nói cô là người Tân Cương nữa.
Cô cùng với mẫu người Đàm Thư Lâm thích khác nhau hoàn toàn, cậu thích những cô gái phương đông thuần khiết, thanh thuần tóc đen nhỏ nhắn, mà vóc dáng cô lại cao gầy mắt hai mí, xinh đẹp thì đúng là xinh đẹp, lại có hương vị trong veo mà lạnh lùng, ngoài mặt không phải là dạng người dễ dàng thân thiết .
Hải Nhã dùng lược đẩy tóc mái sang một bên, từng sợi tóc dài ngang lưng như những sợi tơ ở trên vai, có những đường sóng lớn không quá rõ ràng, mẹ cô không thích cô xõa tóc, cảm thấy cô còn nhỏ mà lại quá thành thục quyến rũ, cho nên bình thường cô thường buộc tóc đuôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tang-em-mot-doi-ngot-ngao/2278416/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.