2.
Ta sinh ra ở phủ An Quốc hầu, một gia tộc nhiều đời trung lương. Cha ta thừa kế tước vị sau khi lập nhiều chiến công, nắm giữ binh quyền. Mẹ ta là con gái của Thủ phụ, chú bác đều là trụ cột trong triều đình, cận thần thân tín.
Đại tỷ được phong làm An Bình huyện chúa, còn đại ca vừa dẫn binh dẹp loạn, là tướng quân trẻ tuổi được nhiều người chú ý nhất triều Cẩm.
Phủ An Quốc hầu đã rất hưng thịnh. Ta cũng đỗ khoa cử, được khen là đệ nhất công tử ở kinh thành, thanh danh vang đến tận tai vua.
Ta đã đỗ đầu ở kỳ thi Hương và thi Hội nhưng đến kỳ thi Đình, ta lại được bệ hạ chọn làm Thám hoa và được ban hôn với Hòa Nghi công chúa.
Tin tức vừa truyền ra. Những gia đình trong kinh thành muốn kết thân đều tiếc nuối, than ngắn thở dài.
Chỉ có ta hiểu rõ, được ban hôn là ân huệ của Thánh thượng.
Phủ An Quốc hầu quyền thế ngất trời. Nếu ta lại vào triều làm quan, dựa vào sự che chở của ông nội thì chắc chắn ta sẽ một bước lên mây... Nhưng đây không phải chuyện gì tốt.
Thịnh cực ắt suy. Tình cảnh nhà ta bây giờ chẳng khác gì thêm dầu vào lửa.
Cưới công chúa thì không được phép vào triều làm quan. Nhưng nếu phủ An Quốc hầu và hoàng gia kết làm thông gia thì con cháu ta chưa chắc không thể tiếp nối vinh quang của Hầu phủ.
Chuyện này vừa là chuyện tốt đối với Hầu phủ, vừa là chuyện tốt đối với bệ hạ.
Còn đối với ta, chuyện này chẳng có gì phải chê, cưới được công chúa, đó chính là một ân huệ lớn.
Vả lại thế đạo bây giờ rất khoan dung với đàn ông. Nếu ta muốn ra ngoài tìm niềm vui, bệ hạ do hổ thẹn với nhà ta nên người sẽ nhắm mắt làm ngơ.
Điều duy nhất không tốt đó là Hòa Nghi công chúa bị coi như công cụ liên hôn, bị ban hôn cho ta.
Hòa Nghi công chúa thuở nhỏ mất mẹ, được nuôi dưới gối Thái hậu. Nàng dịu dàng, hiền thục, đoan trang và hào phóng, nổi danh là tài nữ.
Chẳng qua nàng không phải con của Hoàng hậu, cũng không phải là Trưởng công chúa, không được sủng ái, cũng không có nhà ngoại ở bên. Sau khi Thái hậu về cõi tiên, nàng không còn ai để dựa vào.
Chắc do số phận lận đận nên tính cách của Hòa Nghi công chúa không hề ngang ngược mà trái lại còn rất ngây thơ và hiền lành.
Nàng cảm thấy vì nàng gả cho ta nên ta mới không thể làm quan. Rõ ràng là do khó làm trái thánh chỉ nhưng nàng vẫn luôn tự trách, bị người chuyển kiếp hành hạ mà vẫn nhẫn nhịn.
Gã quỷ đương nhiên cho rằng do công chúa thiếu gã.
Gã ngu xuẩn kia cảm thấy mình nắm giữ thiên mệnh, đáng lẽ phải một bước lên mây, được phong làm quan nhất phẩm, thậm chí còn mơ ước đến ngôi vị chí tôn.
Nhưng thân phận Phò mã chặt đứt đường đi của gã. Gã biết mình không thể thực hiện hoài bão nên mang hết tức giận phát tiết lên người công chúa.
Gã không chỉ đánh đập trên giường, dùng lời lẽ nhục mạ, khiến công chúa thương tích đầy mình mà còn không cho công chúa ra ngoài, giảm lỏng nàng.
Sau khi đổi đám tì nữ cạnh công chúa, gã ngày càng vô pháp vô thiên, ở trong phủ công chúa uống rượu mua vui.
Công chúa không phải không biết gã nuôi gái ở bên ngoài nhưng vì bản thân nhiều năm không mang thai, nàng cảm thấy gã đang buồn bực nên giúp gã giấu mấy chuyện hoang đường này.
Khó quản chuyện nhà, Hoài Nghi công chúa còn không được sủng ái nên thế nhân chỉ cảm thấy tiếc hận cho nhị công tử phủ An Quốc hầu khi bị mất con đường một bước lên mây, sẽ không cảm thấy Hoài Nghi công chúa bị ép lập gia đình có gì mà phải đáng thương.
Năm thứ sáu sau khi thành hôn, gã rước một ả ca kỹ Dương Châu vào cửa.
Công chúa có thai sáu tháng bị ép uống thu.ốc ph.á th.a.i, buồn bực mà ra đi.
Thập Nhất hoàng tử, em trai cùng mẹ của công chúa vừa lúc đến thăm, sau khi điều tra hết tất cả mọi chuyện, hắn liền tố cáo phủ An Quốc hầu bất kính với bệ hạ.
Gã quỷ đương nhiên vì hành động của mình mà phải trả giá, đ.ầu rơi xuống đất.
Sỉ nhục công chúa là tội tày trời, ấy vậy mà gã lại cảm thấy đàn bà con gái sinh ra vốn nên nằm dưới thân gã.
Không biết là tên ngu đến từ chỗ nào.
Hoài Nghi công chúa có danh tài nữ. Mười một tuổi, nàng ngẫu hứng làm bài thơ Tuyết mùa đông khiến thiên hạ trầm trồ. Mười ba tuổi, nàng có thể cùng bệ hạ thảo luận tấu chương. Mười năm tuổi, nàng dâng sách xin lập Nữ y quán, để nữ y có chỗ đứng ở kinh thành.
Mẹ đẻ của nàng có địa vị thấp kém. Nếu không phải là người có tài hoa hơn người thì sao có thể tự lập phủ riêng, ra cung từ sớm.
Đáng tiếc công chúa chỉ là phận nữ nhi, làm mấy câu thơ đã là giới hạn. Dù bệ hạ tán thưởng tài năng của nàng thì cuối cùng cũng tiện tay gả nàng cho ta, khiến nàng rơi vào chốn hậu trạch.
Ta từng tức giận và cười nhạo người chuyển kiếp: “Lòng công chúa mang thiên hạ, hàng năm phát cháo cứu người, hơn ngươi không biết bao nhiêu lần.”
Gã giận tím mặt, sau đó cười khẩy: “Dù có hơn ta thì vẫn chỉ là đồ chơi dưới háng ta thôi.”
Đêm đó, gã càng tàn bạo làm nhục.
Gã thậm chí còn hét ở trong lòng: “Thế nào, Dung nhị công tử? Thấy ta ngủ con đàn bà của ngươi, ngươi có cảm giác gì?”
Nàng cắn chặt môi, không kêu lên tiếng nào. Cả người toàn vết tím bầm, trên gò má lại chảy một hàng nước mắt nhưng lại nhanh chóng bị lau đi.
Ta nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn.
Mặc dù biết là do tên cặn bã nhưng sao ta có thể không tự trách? Công chúa bị như vậy đều do ta.
Nếu ta không cãi nhau với gã thì tốt rồi.
Từ ngày đó, ta không nói thêm câu nào nữa.
Đây là ta thiếu nàng.
3.
Bánh trôi nhân đậu đỏ khi ăn trong miệng vừa dẻo vừa thơm. Khi ta ăn được hai miếng thì ta thấy công chúa đang chống cằm nhìn ta.
“Thật ra ta biết chàng không được phép vào triều làm quan.” Nàng đắn đo một lúc rồi nói: “Đây là...”
Nàng muốn nói đây là lỗi của nàng.
Bởi vì hôm đó là ngày bảng vàng kén rể, Hoàng thượng hỏi nàng sĩ tử khóa này như thế nào. Nàng không để ý, qua loa nói rằng Dung nhị công tử tài hoa xuất chúng.
Nàng tưởng do nàng khen nên bệ hạ tứ hôn nhưng nào ngờ chuyện này không liên quan đến nàng, tất cả đã được định đoạt sẵn.
“Công chúa quốc sắc thiên hương.” Ta ngắt lời nàng, “Cưới được công chúa là vinh hạnh của vi thần.”
Hòa Nghi ngơ ngác, rồi buồn bực, “Chàng không biết rằng chàng có thể leo lên cao hơn.”
Lông mày của ta hơi nhếch lên, “Vi thần chẳng qua chỉ là một Thám hoa nhỏ nhoi, công danh có khi nhờ mặt mới có được, làm sao có thể leo lên cao.”
Chắc Hòa Nghi công chúa chưa bao giờ nhìn thấy nam nhân nào khoe khoang vẻ ngoài của mình như vậy, nàng trầm mặc một lúc rồi mới đáp: “...Dung công tử quả thật rất đẹp.”
Phải trả nợ như thế nào đây?
Ta nhìn nàng, chợt nhớ ra ở kiếp trước, nàng đã viết rất nhiều sách luận, trong lòng ta dần có đáp án.
"Vi thần không có chí lớn nhưng công chúa lại là người có lòng mang thiên hạ.” Ta mỉm cười, “Ta nguyện làm phụ tá phía sau điện hạ, làm mọi thứ vì người.”
Nàng muốn làm gì, ta sẽ toàn lực giúp nàng.
Nếu nàng thích ta, ta sẽ làm Phò mã cả đời cho nàng.
Nếu nàng không thích ta, ta sẽ tìm cách để hòa ly với nàng, trả nàng tự do.
Nhưng hiện tại chưa đến lúc, chúng ta chỉ là người xa lạ, nàng sẽ không thổ lộ tâm sự với ta.
Đêm đã khuya.
Ta định nói đi nghỉ ngơi, xoay người về phía giường thì một bàn tay trắng nõn như ngọc chạm vào dải áo của ta.
Ta nghiêng đầu thì bắt gặp một đôi mắt đen láy. Ta cười sượng trân.
Ta suýt chút nữa quên mất đêm nay là đám cưới của chúng ta, theo như quy củ thì giờ đáng lẽ nên làm chuyện vợ chồng.
“Công chúa, vi thần...” Ta không biết nên nói như thế nào, chợt cảm thấy hơi nhức đầu.
Gia tộc ta từng dạy ta chuyện này. Ta không phải là người còn trẻ, đương nhiên biết đêm động phòng nên làm gì.
Do gia quy phủ An Quốc hầu nghiêm ngặt. Tính tình ta và đại ca giống nhau, đều không gần nữ sắc, bên người đừng nói là nha hoàn thông phòng, ngay cả một thị nữ cũng không có, toàn là mấy gã sai vặt, chính vì thế mà gần hai mươi tuổi mà ta vẫn không có kinh nghiệm trên lĩnh vực này, toàn là lý thuyết suông.
Đàn ông chắc là thích, nhưng sau khi tận mắt chứng kiến những nhục nhã mà gã quỷ kia đã làm với nàng, ta luôn cảm thấy chuyện này đối với người con gái là một sự đau khổ.
Ta chăm chú nhìn nàng. Gò má ửng hồng của nàng hiện lên sắc thẹn thùng dưới ánh nến. Vẻ mặt nàng dần lo lắng nhưng bàn tay nắm lấy dải áo lại dần siết chặt hơn.
Chúng ta là vợ chồng. Đêm thành hôn, dù có lý do nào chăng nữa, nếu ta không chạm vào nàng thì nàng sẽ cảm thấy lo lắng.
Suy nghĩ lung tung trong đầu ta chợt biến mất. Ta kéo màn che xuống, thổi tắt nến.
“Công chúa, nếu có chỗ nào không thoải mái thì cứ nói với ta.”
Giữa những âm thanh sột soạt, ta rũ mắt nhìn bờ vai trắng nõn lộ ra ngoài của nàng, rồi cởi sợi dây buộc cuối cùng trên y phục.
Mái tóc đen nhánh dài tới eo che lấy bầu ngự.c trắng như tuyết, phơn phớt sắc anh đào. Ta từng chút một từng chút một lần xuống dưới. Ngón tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt ửng hồng của nàng.
Đêm gió tuyết bão bùng. Những tiếng r*n r* không ai nghe thấy hòa vào trong sân.
Ngón tay của nàng hơi run. Đôi mắt phủ một lớp sương mù. Nàng không còn sức, ôm lấy cổ ta. Ta ôm lấy eo của nàng, khẽ hỏi bên tai nàng rằng nàng có đau không. Nàng chỉ nói những từ không rõ nghĩa. Đôi môi bị ta hôn nhiều đến mức sắp rỉ ra má.u.
Ta hiểu ý, ôm lấy eo nàng rồi nhấc nàng lên. Ngón tay của nàng co lại. Nàng cắn cổ ta, nức nở.
Lần này ta nghe rõ, nàng nói không đau.
Siết chặt. Va chạm. x** n*n. Chiếc áo ngủ sau nhiều lần dày vò đã bị nhăn nhúm như từng gợn sóng biển.
Cuối cùng, cơn bão tuyết ngừng.
Nước nóng trong thùng tỏa ra làn hơi nghi ngút. Ý thức của nàng mê man, nửa tỉnh nửa mê nhưng đôi mắt đen láy vẫn nhìn chằm chằm ta, lấp lánh ánh sáng.
Ta cười với nàng, xoa đầu nàng, giọng nói dịu dàng: “Công chúa, ngủ đi.”
Mùa đông lạnh giá. Trong chăn, nàng vô thức nép vào lòng ta, tựa như con vật bé nhỏ nào đó đang tìm kiếm hơi ấm.
Ta kéo chăn cho công chúa, trong lòng nghĩ, xem ra không cần hỏi nữa.
Dù chỉ có lý thuyết suông nhưng chắc chắn ta đã làm không tệ.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.