Dẫu sao thì tuổi của Tào Niệm Dung vẫn còn nhỏ, vừa trông thấy phụ thân liền nhịn không được nước mắt, từ bên cạnh Nhạc Mạc chạy mấy bước đến phía trước ngục giam, hai mắt ngấn lệ nhỏ giọng gọi: "Phụ thân... phụ thân..."
Tào Đình Bách ngẩn người trong chốc lát, y ngồi xổm xuống, từ bên trong song sắt đưa tay ra xoa nhẹ mái đầu nhi tử:
"Dung Nhi ngoan, phụ thân có chuyện cần thương nghị với Nhạc đại nhân."
"Tào tướng quân," Nhạc Mạc lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn hai cha con đang thì thầm với nhau qua song sắt, "Cứ để tiểu công tử ở lại nghe cũng được. Hiện tại phủ tướng quân đã để một mình tiểu công tử đến tìm ta, chứng tỏ trong phủ cũng đã không còn người có thể dùng được rồi."
Nam nhân nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn Nhạc Mạc một cái, sau đó chậm rãi đứng thẳng dậy: "Nhạc đại nhân..."
"Nhạc mỗ không có ý gì khác," Nhạc Mạc thở dài một hơi, "Ta chỉ cảm thấy tiểu công tử thông tuệ khác thường, trải qua biến cố lần này có thể sẽ giúp tâm trí của cậu bé trưởng thành hơn đôi chút."
Ánh mắt Tào Đình Bách dừng lại trên gương mặt non nớt đang ngẩng lên của nhi tử, chậm rãi nói: "Ta không quan tâm nó có trưởng thành hay không. Ta chỉ mong nó có thể bình an vô sự."
Nhạc Mạc hiểu rõ trong lòng, chắc là vị đại tướng quân này đã hạ quyết tâm đón lấy cái chết, chỉ cầu giữ lại tánh mạng cho hài tử của mình.
"Thứ cho tại hạ nói thẳng," Nhạc Mạc hạ giọng, "Tổ sụp trứng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tang-nguoi-mot-nhanh-xuan/2767199/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.