Thổi tắt tàn lửa, Nhạc Mạc cúi đầu nhìn kỹ, phát hiện lớp vải bọc tay nải này được may bằng hai lớp, giữa hai lớp ấy lại khéo léo giấu một chiếc khăn tay mỏng.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, Tào Đình Bách đưa tay nhấc lên mép vải bị cháy xém xé mạnh một cái, lớp vải mỏng phía trên rơi xuống, để lộ ra một chiếc khăn tay nguyên vẹn.
Từ sau khi phát hiện ra vụ án của Tào Đình Bách, phủ tướng quân lập tức bị cấm vệ quân phong tỏa nghiêm ngặt. Mọi nhu yếu phẩm đều do người của triều đình phụ trách mua sắm, bất cứ vật gì mang ra khỏi tướng phủ, dù chỉ là rác rưởi cũng đều phải qua tay người của Đại Lý Tự kiểm tra, phòng ngừa chứng cứ hoặc thông tin bị truyền ra ngoài. Người trong phủ càng bị giám sát chặt chẽ hơn, Tào Niệm Dung vì tuổi còn nhỏ nên được buông lỏng hơn đôi chút, nhưng Lý Tiến là người được xem như chủ nhân hiện tại của phủ tướng quân lại càng bị theo dõi cực kỳ sát sao. Nhất là sau khi Nhạc Mạc và đồng liêu trong triều xác định rõ mục tiêu, mọi người lại càng quản lý nhất cử nhất động của Lý Tiến không rời nửa bước.
Vậy mà giờ phút này ông ta lại liều lĩnh khâu một chiếc khăn tay vào tay nải, bí mật chuyển ra ngoài, hơn nữa còn đích thân đưa đến tay Tào Đình Bách...
"Ông ta muốn gửi tin gì cho ngươi sao?"
"Không hẳn," Tào Đình Bách trầm ngâm, "Ta thấy chiếc khăn tay này không phải muốn đưa cho ta, có lẽ ông ta chỉ muốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tang-nguoi-mot-nhanh-xuan/2767205/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.