Việc sợi tóc bạc đó của Tào Đình Bách có còn hay không tạm thời chưa rõ, chỉ biết chưa đến mấy ngày sau, thánh chỉ của hoàng thượng đã theo sát bước chân y trở về phủ, truyền lệnh cho Tào Đình Bách ngày hôm sau lập tức khởi hành về Tây Bắc, tiếp nhận chức trấn thủ quân doanh ở Khánh An châu.
Để tỏ ân sủng, Hoàng thượng lại triệu tiểu công tử của Tào gia, người tạm thời không ở bên cạnh phụ thân lại mất đi cả mẫu thân lẫn ngoại tổ là Tào Niệm Dung tiến cung, phong làm thư đồng của Thập nhị hoàng tử, cùng ăn cùng ngủ để thể hiện sự ưu ái.
Lúc thánh chỉ được đưa vào phủ Tướng quân, Nhạc Mạc vừa từ cung trở về, nghe tin liền vội vàng chạy đến. Vừa vào cửa đã thấy Tào Niệm Dung chạy tới đón hắn còn nhanh hơn cả phụ thân mình, không đợi Nhạc Mạc vươn tay đỡ đã "phịch" một tiếng quỳ xuống, dập đầu hành lễ.
Nhạc Mạc nhất thời không tránh kịp, đành phải hấp tấp đỡ tiểu hài tử đứng dậy, sau đó đưa mắt nhìn về phía nam nhân đang đứng bên cạnh mỉm cười nhìn hai người, bất đắc dĩ nói:
"Dung Nhi làm càn, tướng quân cũng không ngăn lại."
Tào Đình Bách chẳng những không ngăn, trái lại còn khom người hành lễ một cái thật sâu:
"Phụ tử chúng ta vốn nên đích thân đến Nhạc phủ để tạ ơn, chỉ là mấy ngày nay bị triệu kiến liên miên, thật sự..."
"Đừng nói mấy lời này nữa." Nhạc Mạc lắc đầu, cùng Tào Đình Bách bước vào thư phòng, lấy từ tay áo ra một hộp mứt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tang-nguoi-mot-nhanh-xuan/2767206/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.