Khi mở mắt ra, Nhạc Mạc vẫn còn ngây ngốc không biết mình đang ở đâu, thẩn thờ nhìn trần nhà một lúc lâu mới chợt nhớ ra đêm qua mình đã theo Tào Đình Bách hồi phủ, sau đó ngủ trên tiểu tháp bên cạnh giường — tiểu tháp? Nhạc Mạc ngẩn ra, lập tức ngồi bật dậy đưa mắt nhìn quanh, phát hiện chính mình đang nằm trên giường.
Trên giường của Tào Đình Bách.
Nhận thức được điều này, ký ức bị giấc ngủ phong ấn chậm rãi trở về, đại khái là nửa đêm qua hắn nằm mơ, từ tiểu tháp lăn xuống đất làm kinh động đến Tào Đình Bách, đối phương hỏi hắn một câu gì đó, sau đó ôm hắn lên giường, còn mình thì nằm ở tiểu tháp tiếp tục ngủ.
Nghĩ tới đây, gương mặt Nhạc Mạc nháy mắt đỏ bừng.
Bên ngoài không có động tĩnh, hắn giống như làm chuyện mờ ám mà chụp lấy tấm chăn phủ lên đầu mình, nằm trong chăn cảm nhận hơi thở của Tào Đình Bách thêm một lúc nữa.
Không rõ đã qua bao lâu, chỉ biết đến lúc hắn nóng tới mức không thở nổi nữa mới vén chăn lên, tự vỗ vỗ mặt mình rồi xoay người bước xuống giường.
Nghe thấy động tĩnh trong phòng, hạ nhân nhanh chóng mang nước đến cho hắn rửa mặt. Nhạc Mạc hỏi: "Chủ tử của các ngươi đâu?"
Hạ nhân cung kính đáp: "Chủ tử mang theo tiểu công tử ra hậu viện luyện công rồi ạ."
Nhạc Mạc gật đầu, rửa mặt xong liền đi về phía hậu viện, quả nhiên thấy Tào Niệm Dung đang từng chiêu từng chiêu đánh quyền, Tào Đình Bách cũng đứng bên cạnh luyện cùng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tang-nguoi-mot-nhanh-xuan/2767219/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.